Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 739
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:32:56
Lượt xem: 60
Tống Ngọc Thư vẫn đang bận việc, cô ấy còn không ngẩng đầu lên: "Em chú ý an toàn nha."
"Em biết rồi."
Thẩm Mỹ Vân nhân lúc mấy người Lương Chiến Bẩm đang họp bàn bạc, xách túi đậu phộng và hạt dưa chạy tới vị trí bên ngoài Thanh Sơn.
Bây giờ Thanh Sơn được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng sắp tan chảy, nên có một chút hơi lạnh thổi vào mặt.
Nếu không phải tới tìm khi Ma Các, Thẩm Mỹ Vân cũng sẽ không tới đây giờ này.
Thực sự đi một mình vào trong rừng sâu núi thẳm với trời lạnh đất tuyết như vậy, thật sự là rất sợ.
Sau khi cô tới nơi, cô nhìn khắp nơi, rồi lấy cái còi đã chuẩn bị sẵn từ trước, sau khi cô thổi lên, thổi liên tiếp ba tiếng còi.
Nhưng mà, cô đợi rất lâu, đều không đợi được khỉ Ma Các, Thẩm Mỹ Vân còn tưởng là hôm nay đối phương không ở đây, còn định đợi thêm một lát, nếu nó vẫn không tới, thì cô sẽ về.
Chỉ là, lúc cô chuẩn bị rời đi, một con khỉ Ma Các khập khà khập khiễng kéo bụi cây đi tới.
Tuyết băng trượt qua người của nó, đương nhiên là có vẻ tiều tuỵ và gian khổ.
"Khỉ Ma Các?"
Thẩm Mỹ Vân vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy con khỉ Ma Các này, đối phương đều rất lạnh lẹ, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và gian khổ như thế này.
Khỉ Ma Các nhìn Thẩm Mỹ Vân và khẹc khẹc hai tiếng: "Thú hai chân, cô tới rồi."
Nó đi khập khiễng, nhào tới Thẩm Mỹ Vân chỉ về chân của mình: "Đánh nhau, đánh thua rồi, bị gãy rồi."
"Bị đi cà nhắc rồi."
Nó biết rất rõ bản thân như vậy là không thể nào sống ở trên núi lớn này qua mùa xuân sang năm.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng nó gặp được thú hai chân.
Bản thân Khỉ Ma Các không phát giác được, trong mắt của nó vô cùng thương cảm.
Tuy Thẩm Mỹ Vân không hiểu nó đang nói gì, nhưng cô cũng có thể đoán được đại ý, cô suy nghĩ một hồi, bàn bạc nói: "Cho ta xem vết thương của mi được không?"
Khỉ Ma Các do dự một hồi, ngay lập tức đưa chân bị thương của mình ra, chắc là bị trật khớp rồi, một khớp xương trực tiếp trẹo ra bên ngoài lớp lông.
Cũng không biết nó đau tới mức nào.
Thẩm Mỹ Vân không dám lấy tay sờ lên: "Nếu mi tin ta, thì đi với ta, ta dắt mi đi tìm bác sĩ, để kiểm tra tình hình của mi là như thế nào."
Chuyện này,
Khỉ Ma Các khẹc khẹc: "Đi theo cô?"
Nó chưa từng nghĩ tới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng giống như nó chưa từng rời khỏi ngọn núi lớn này vậy.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Vết thương của mi không nghiêm trọng, ta dẫn mi đi tìm bác sĩ, chỉ tầm ba tháng là có thể hồi phục lại rồi, sang năm mi lại có thể nhảy lên cây được rồi."
Cô cúi đầu nhìn nó: "Khỉ Ma Các, mi đi với ta đi."
Cô rất chắc chắn, nếu bản thân không giúp đối phương, rất có khả năng khỉ Ma Các này không thể sống qua mùa đông năm nay, khỉ Ma Các bị thương rất khó trữ lương thực qua mùa đông.
Đói c.h.ế.t cũng là một nguy cơ lớn nhất của nó.
Sợ khỉ Ma Các không hiểu, Thẩm Mỹ Vân bắt đầu nói lý lẽ, dịu dàng nói với nó: "Trong thời gian mi đi với ta, ta có thể nuôi sống mi."
Nói tới đây, sợ đối phương sẽ không tin, cô còn bốc một nắm đậu phộng và hạt dưa ở trong túi ra, đưa tới trước mặt khỉ Ma Các.
"Mi coi, đây đều là đồ ăn nè, sau khi vết thương của mi khỏi rồi, ta cũng không ngăn cản mi trở lại núi đâu."
Khỉ Ma Các đã hai ngày không ăn gì rồi, lúc nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân bốc đậu phộng và hạt dưa ra, mắt nó đều xanh lên, còn không để ý tới bên ngoài còn có lớp vỏ, mà trực tiếp nhét hạt dưa vào trong miệng.
Cứ như nhai nát cả vỏ và nuốt xuống bụng luôn.
Nó hoàn toàn khác với Khỉ Ma Các thường ngày thích sạch sẽ, ăn đồ kén chọn.
Thẩm Mỹ Vân cũng không thúc giục nó, cứ để mặc cho nó ăn ba hạt đậu phộng lớn, rồi mới nói: "Mi cứ suy nghĩ đi, muộn nhất là ngày kia ta sẽ rời khỏi Thanh Sơn."
"Nếu mi muốn đi với ta, tới lúc đó hãy đi cùng ta về nhà, ta dẫn mi đi khám bác sĩ."
Ở một mức độ nào đó, Thẩm Mỹ Vân đã coi con khỉ Ma Các này như một người bạn rồi, đối phương đem tới cho cô rất nhiều lợi ích và sự vui vẻ.
Đương nhiên cô cũng không thể giương mắt nhìn khỉ Ma Các mất mạng được.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân đặt túi đậu phộng và hạt dưa ở trước mặt nó, thì quay người chuẩn bị rời đi, kết quả là, đột nhiên con khỉ Ma Các dùng hết sức kéo túi đó chạy đi theo cô.
Điều này khiến cho Thẩm Mỹ Vân vô cùng bất ngờ, cô quay đầu cúi người xuống, hỏi nó: "Mi muốn đi cùng với ta sao?"
Khỉ Ma Các gật đầu, khẹc khẹc nói: "Đi với cô."
Không đi cùng với đối phương, nó cũng không còn con đường sống.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nghe thấy lời này, vô cùng vui mừng: "Đưa đồ ta xách cho, mi đi lại không tiện, ta bồng mi đi?"
Cơ thể của khỉ Ma Các vốn đã nhỏ, thêm vào đó lại bị thương, và nhịn đói một thời gian dài rồi, bây giờ nó gầy đi rất nhiều.
Thẩm Mỹ Vân muốn ôm nó, không phải chuyện khó.
Khỉ Ma Các chần chừ một lát, nắm lấy chân quần của Thẩm Mỹ Vân, rồi trèo lên trên, đây là tuyệt kĩ mà nó giỏi nhất.
Nhưng mà, trèo không được bao lâu, cái chân bị thương đó không còn sức lực nữa, khiến cho khỉ Ma Các vô cùng buồn rầu.
Cũng may Thẩm Mỹ Vân kịp thời phát hiện, trực tiếp ôm nó vào trong lòng, băng tuyết ở trên người khỉ Ma Các rớt xuống cổ tay của cô, suốt chặng đường đi từ Thanh Sơn về tới quân đội, nửa tiếng đồng hồ, khiến Thẩm Mỹ Vân đã nghĩ xong đối sách.
Sau khi vừa vào quân đội, Thẩm Mỹ Vân trực tiếp đi tìm Lương Chiến Bẩm: "Quân đội bên này có phòng y tế không? Tôi muốn đi tìm bác sĩ."
Lương Chiến Bẩm nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân ôm con khỉ Ma Các ở trên người, anh ta thấy vô cùng kinh ngạc.
"Khỉ Ma Các rất hung dữ, cô cẩn thận đừng để nó cào cô bị thương."
Nghe người đó nói như vậy, khỉ Ma Các rất không vui, lập tức nhe nanh múa vuốt với Lương Chiến Bẩm, Thẩm Mỹ Vân vỗ vào đầu nó, vỗ về nó, sau đó nói với Lương Chiến Bẩm: "Con khỉ Ma Các này rất ngoan."
"Làm phiền anh dẫn tôi đi tìm bác sĩ phòng y tế với."
Lương Chiến Bẩm gật đầu: "Ngay ở đằng trước, tôi dẫn cô qua đó."
Đi cũng tầm mười phút, thì tới phòng y tế của quân đội Thanh Sơn, đúng lúc có bác sĩ đang ngồi khám ở trong đó.
Thẩm Mỹ Vân nói rõ tình hình, bác sĩ đó nhìn sơ qua, thở dài: "Quản đốc Thẩm, tôi không phải bác sĩ thú y."
Anh ấy sao có thể chữa bệnh cho động vật được."
Thẩm Mỹ Vân: "Chỉ nhờ anh coi giúp, bây giờ tình trạng của nó như thế nào, nếu không thể chữa, tôi sẽ đưa nó về."
Lúc này Bác sĩ Ưng mới suy ngẫm nói: "Vậy thì cô hãy kêu con khỉ Ma Các này ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ coi vết thương trên chân cho nó, đừng có cào tôi nha."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, khẽ nói với khỉ Ma Các hai câu, lúc đón nhận bác sĩ Ưng khám bệnh, cho dù khỉ Ma Các có đau tới mức nào, cũng không cựa quậy.
Lúc này, bác sĩ Ưng hết lời khen ngợi: "Con khỉ Ma Các này thật là thông minh, có thể nghe hiểu tiếng người." Nếu là lúc bình thường con khỉ Ma Các này sẽ bắt bẻ lại một câu, anh coi thường ai vậy.
Nhưng mà, lúc này khỉ Ma Các thật sự rất đau, uể oải cúi đầu xuống, không nói lại.
Rất nhanh bác sĩ Ưng đã kiểm tra xong cho nó.
"Tôi đoán là xác suất là bị gãy xương rồi, chỉ là không biết tình hình bên trong như thế nào."
"Ta sẽ dùng nẹp cố định lại cho mi, nhưng làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc đi lại của nó."
Thẩm Mỹ Vân nhìn qua khỉ Ma Các, giải thích với nó: "Dùng nẹp để cố định vị trí vết thương của mi, có ích cho việc khôi phục vết thương của mi, trong quá trình làm có thể sẽ hơi đau, mi cố gắng chịu đựng nha."
Khỉ Ma Các gật đầu một cách chần chừ.
Bác sĩ Ưng chuẩn bị xong dụng cụ, thì sờ lên chân bị thương của khỉ Ma Các, anh ấy muốn nói: "Ta chỉ xử lý đơn giản thôi, chắc chắn đối với sự khôi phục vết thương của mi sau này sẽ không phải tốt lắm, nhưng nếu mi có thể tìm được bác sĩ ngoại khoa hoặc khoa chỉnh hình xuất sắc, tiến hành chữa lành bệnh cho mi, thì sau này xác suất sẽ khôi phục được như lúc đầu."
Chỉ là, nơi này của bọn họ muốn tìm được bác sĩ như vậy thật sự là quá khó.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nghe xong mấy lời này, cô lại có suy nghĩ, người khác không tìm được, nhưng cô có thể tìm được, bởi vì cha cô là bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, đồng thời, ông ấy cũng biết chỉnh hình.
Thẩm Mỹ Vân cũng hiểu đôi chút, thế là cô bèn hỏi: "Vậy bây giờ điều trị đơn giản, sẽ ảnh hưởng tới việc sau này tìm bác sĩ khác không?"
Điều này khiến bác sĩ Ưng không biết làm sao trả lời.
Anh ấy suy nghĩ một lát: "Phải cân nhắc sự lợi hại, con khỉ Ma Các này chắc chắn đã bị thưởng một thời gian rồi, nó không thể kéo dài thêm được nữa, cho nên tôi tiến hành điều trị đơn giản cho nó là chắc chắn rồi, còn về mức độ ảnh hưởng sau này, thì phải xem trình độ của người bác sĩ cô tìm được rồi."
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy vậy, trong lòng đã có tính toán: "Vậy làm phiền anh rồi, hãy giúp khỉ Ma Các này coi trước đi."
Đương nhiên bác sĩ Ưng không thể không đồng ý.
Nửa tiếng sau, khỉ Ma Các vui vẻ nhấc một chân có nẹp lên, làm như vậy khiến cho nó rất không thoải mái, nhiều lần muốn đưa tay ra lấy ném đi.
Nhưng bị Thẩm Mỹ Vân ngăn lại: "Không được lấy."
"Sẽ ảnh hưởng tới việc khôi phục vết thương."
Lúc này khỉ Ma Các mới chịu thôi, lúc đi trên đường, chỉ nhảy lò cò một chân, có hơi giống với gà đứng một chân, trông rất buồn cười.
Thật sự cũng bị người ta cười suốt cả chặng đường, lúc bắt đầu khỉ Ma Các còn nhe nanh múa vuốt muốn phản kích lại, nhưng về sau, người cười nó thật sự quá nhiều.
Dứt khoát, nhịn thôi.
Dưới mái nhà con người, không thể không cúi đầu.
Có sự tồn tại của khỉ Ma Các, Thẩm Mỹ Vân đi tới đâu, nó đi theo tới đó, còn về công việc sau đó, một người một khỉ phối hợp với nhau rất tốt.
Sau khi mọi người xung quanh nhìn thấy đều không nhịn được hết sức khen ngợi.
"Con khỉ này đúng là rất thông minh."
Nó vậy mà còn biết đuổi gà cho Thẩm Mỹ Vân, dạy dỗ thỏ, còn về heo, thì nó lại muốn nhảy lên đầu của con heo, làm trời làm đất.
Bó tay, trên chân thắt cái nẹp, vừa nhảy, làm một tiếng bụp, nằm chẹp dưới đất, nó ngã tới hoa cả mắt.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Khỉ Ma Các: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-739.html.]
Nó che mặt lại giả vờ như không có chuyện gì, rồi trèo lên một chỗ khác, tiếp tục dạy dỗ mấy con gà, còn về cô heo thì tạm tha cho tụi nó.
Đợi nó khôi phục chân cà nhắc này đã rồi quay lại chiến đấu tiếp.
Mọi người đều cười khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thẩm Mỹ Vân cũng vậy. Hầu Tử cười càng ngày càng xấu hổ, che mặt trốn ở phía sau Thẩm Mỹ Vân. Mọi người đều ngây người.
Thẩm Mỹ Vân ở lại đồn trú quân Thanh Sơn hai ngày, sau khi kiểm tra hàng hóa, tính toán, xác định số lượng có thể bán ở đây, cô cùng Tống Ngọc Thư trở về đồn trú quân Mặc Hà.
Cùng đi về với cô còn có Hầu Tử.
Nó đã thu hút sự chú ý của nhiều người trên đường đi. May mắn là Hầu Tử cư xử rất tốt, cũng coi như vượt qua nguy hiểm mà trở về đồn.
Thẩm Mỹ Vân mang theo Hầu Tử vừa bước vào nhà, bọn trẻ đều chạy tới như điên.
"Để cháu nhìn một chút, để cháu nhìn một chút, đây có phải là con khỉ không?"
"Nó thật nhỏ, thật dễ thương."
"Cơ thể của nó được bao phủ bởi lông, đôi mắt của nó rất to và đen."
Thẩm Mỹ Vân chào bọn trẻ rồi cùng Hầu Tử trở về nhà, sau khi nhận được tin tức, Miên Miên cũng chạy về, thở hổn hển: "Mẹ, bọn họ nói, mẹ mang theo một con khỉ nhỏ về à?"
"Ừ."
Thẩm Mỹ Vân chỉ vào Hầu Tử đứng bên cạnh: "Chính là con đó."
Miên Miên vừa nhìn, mắt cô bé lập tức sáng lên: "Ôi, trông dễ thương quá"
"Nó nhìn đẹp quá"
Cô bé rất biết cách nói chuyện, chỉ bằng một câu dụ dỗ mà Hầu Tử đã mặt cười toe toét, hướng về Miên Miên rít lên: "Người bạn nhỏ, cô đúng là có mắt nhìn."
Miên Miên mặc dù không hiểu, nhưng cô bé không khỏi nhìn vẻ mặt của Hầu Tử, cảm thấy đối phương đang rất vui vẻ.
Cô bé muốn đưa tay chạm vào nhưng lại sợ hãi, quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nói với Hầu Tử: "Tiểu Hầu, đây là con gái Miên Miên của tôi. Mấy ngày nay tôi phải đi làm, mày và Miên Miên có thể ở nhà cùng nhau chơi. Nhớ đừng làm tổn thương Miên Miê" Nói xong, cô cũng dặn dò Miên Miên." "Con cũng vậy, con phải bảo vệ Tiểu Hầu, không để nó bị người khác làm tổn thương."
Miên Miên đột nhiên cảm thấy mình có trách nhiệm nặng nề, lập tức gật đầu: "Vâng ạ."
"Được rồi, mấy ngày nay các con có thể đi chơi cùng nhau."
Một người, một khỉ đồng loạt gật đầu.
Sau khi giao phó Hầu Tử xong thì Thẩm Mỹ Vân đi làm, cô bận làm việc mấy ngày liền để sắp xếp xong tất cả đơn hàng của trang trại chăn nuôi rồi gửi đi.
Tuy nhiên, lần này Thẩm Mỹ Vân không đích thân đi giao hàng mà chọn để Tiểu Hầu và sĩ quan hậu cần giao hàng.
Cô là người trấn thủ hậu phương.
Sau khi toàn bộ hàng hóa được chuyển đi, chỉ tính riêng khoản thu cuối năm này đã lên tới hơn bốn trăm ngàn tiền mặt.
Thậm chí còn có khoản thu được 30 ngàn tệ, đối phương hứa sẽ giải quyết khoản thanh toán trước lễ Nguyên Tiêu năm sau.
Cứ tính như vậy thì thu nhập từ đồ trú bán ra ngoài đã thu được 47 vạn, trong đó hơn 70 ngàn tệ là từ đồn trú quân Thanh Sơn.
Số tiền thực tế trả cho hàng hóa từ đồn trú quân Mặc Hà phải là hơn 39 vạn.
Con số này thực sự rất bất ngờ. Ngay cả sư đoàn trưởng Trương cũng bị sốc và hỏi: "Sao năm nay đột nhiên kiếm được nhiều tiền thế?"
Gần gấp đôi so với năm ngoái.
Thẩm Mỹ Vân trả lời: "Năm nay trang trại chăn nuôi quy mô mở rộng, số lượng vật nuôi tăng theo cấp số nhân, nên mới có được như hôm nay."
"Nếu việc mở rộng tiếp tục vào năm tới, số tiền này sẽ tăng lên."
Đây là kế hoạch của cô cho trang trại chăn nuôi và về cơ bản nó đã được thực hiện.
Điều này khiến sư đoàn trưởng Trương không khỏi nghiêng đầu nhìn: "Thật lợi hại, thu nhập lần này bằng thu nhập cả năm của chúng tôi."
"Không, so với các khoản chi thì nhiều hơn"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Sự thành công của trang trại chăn nuôi chúng ta không thể tách rời với tất cả các chiến sĩ được."
"Nhờ nỗ lực của họ, chúng tôi đã giảm được rất nhiều chi phí lao động." Lượng thực phẩm mà trang trại tiêu thụ hàng ngày là rất lớn và những điều này cần được giải quyết bởi các công nhân trong trang trại.
Sau khi được các chiến sĩ huấn luyện mỗi ngày ba tiếng, mọi chuyện đã được giải quyết. Bất cứ khi nào mọi người lên núi hoặc ra đồng cỏ lớn, không ai trở về tay không.
Mọi người trở về mang theo những bó cỏ nặng trĩu, ngoài ra còn có lương thực mà bộ đội đã trồng ở vùng đất hoang như ngũ cốc, đậu nành, lúa, lúa mì, gạo, khoai lang, bất cứ thứ gì có thể trồng được, về cơ bản là tất cả đều khai hoang ra hết.
Hai bên cùng hỗ trợ nhau nên đã giúp trang trại của họ tiết kiệm được những khoản chi phí khổng lồ.
Vì vậy Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Lão lãnh đạo, tôi muốn cùng ngài bàn một việc. Hãy phân bổ một phần thu nhập từ trang trại chăn nuôi của chúng tôi coi như công sức của mọi người trong một năm."
Cái này-
Sư đoàn trưởng Trương có chút kinh ngạc: "Tiền chăn nuôi kiếm được sau này, vốn là dùng cho quân lính."
Quần áo, thức ăn, trang bị, ký túc xá và thậm chí cả trang bị của họ về cơ bản đều đã được thay đổi.
Tất cả đều dùng tiền để mà dùng.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Tôi biết, nhưng đồn trú là đồn trú, trại chăn nuôi là trại chăn nuôi."
"Chúng tôi dùng một phần số tiền để thưởng cho sự chăm chỉ của họ."
Cô thực sự biết ơn đối phương. Việc trang trại mở rộng nhanh chóng đến quy mô hiện tại không thể tách rời sự đóng góp của mọi người.
Sư đoàn trưởng Trương: "Cô dự định chi bao nhiêu tiền?"
"Mười nghìn."
Cái này thật sự khá nhiều.
Phải biết rằng mười nghìn này là tiền mặt thuần túy. Không bao gồm các chi phí khác cho đồn trú, đây là tiền mặt đưa tới tay.
Sư đoàn trưởng Trương cũng bị kinh hãi trước sự hào phóng của Thẩm Mỹ Vân: "Quản đốc Thẩm, cô thật đúng là khiến người ta kinh hãi."
Số tiền này cũng không ít.
Thẩm Mỹ Vân: "Tiêu tiền cho chiến sĩ là việc phải làm mà. Họ mở rộng lãnh thổ và bảo vệ quê hương. Chi nhiều cũng đáng giá."
Cái này-
Sư đoàn trưởng Trương giơ ngón tay cái lên và nói: "Được, chúng ta sẽ phân phát xuống số tiền thưởng 10 ngàn tệ này. Đến lúc đó sẽ nói một tiếng là quản đốc Thẩm đưa ra đề nghị này."
Lời này là nói cho kế toán Lưu nghe.
Ngay cả kế toán Lưu cũng không khỏi nói: "Lão lãnh đạo, không biết tôi có năm trong danh sách nhận phần thưởng này không?"
Tiền, ai mà không thích.
Sau một năm làm việc chăm chỉ, số tiền phát đến tận tay mới thực sự là của mình.
Sư đoàn trưởng Trương vừa cười vừa mắng: "Việc này phải hỏi quản đốc Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân cũng cười nói: "Có, quân nhân đều có, vất vả một năm trong trang trại chăn nuôi của chúng ta ai cũng có."
Thu nhập năm nay đã đạt mức cao mới nên phải cung cấp thêm những phúc lợi này.
Bằng cách này, mọi người sẽ có động lực hơn trong năm tới.
Vừa nói xong lời này, kế toán Lưu không khỏi xoa xoa tay: "Việc này sẽ có cảm tình rất tốt, tôi cũng có được một phần."
Sau khi quyết toán xong tiền thưởng cuối năm, Thẩm Mỹ Vân giao việc này cho Tống Ngọc Thư và kế toán Lưu.
Tổng cộng có 10 ngàn nhân dân tệ tiền mặt, 1 ngàn một xấp, mười sấp dày được buộc lại sau khi đếm xong.
Kế toán Lưu nói với Thẩm Mỹ Vân: "Khi mọi người tập trung ở căng tin vào buổi trưa, chúng tôi sẽ tùy theo ca của mỗi người mà đưa cho từng người."
"Nhưng mỗi người nhận được bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Mỗi người được một trăm, nếu không đủ sẽ từ tài khoản của trang trại chăn nuôi chúng tôi phân bổ tiếp"
Thực là quá nhiều tiền mà.
Mọi người không khỏi nhìn qua.
"Số tiền này phát ra là không còn nữa đâu đó, quản đốc Thẩm?"
Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh nói: "Nhưng đây là điều mà mọi người đều đáng nhận được."
"Năm ngoái tất cả binh lính đều bận rộn suốt mười hai tháng không có ngày nghỉ. Khi quy đổi ra, mỗi tháng sẽ được tám nhân dân tệ, tức là 26 xu một ngày."
"Có nhiều không?"
Có nhiều không?
Tính như vậy thì quả thật không nhiều, mỗi người lính đều cày ruộng, gieo hạt dưới nắng hè nóng bức, mùa đông ra đồng cỏ rộng lớn cắt cỏ vàng úa.
Đi tích trữ thức ăn.
Giá trị của họ đã mấy đồng tiền này rồi.
"Quản đốc Thẩm nói đúng, nghe cô ấy nói đi." Sư đoàn trưởng Trương không ngờ lúc tới lại nghe được những lời như vậy.
Tất cả bọn họ đều xứng đáng nhận được.
Thực vậy.
Đây là công việc của họ ngoài việc rèn luyện hàng ngày, không ai phàn nàn mệt mỏi, không ai nói họ muốn bỏ cuộc.
Trang trại có được như ngày hôm nay là nhờ tất cả họ.
Ngay khi sư đoàn trưởng Trương trả lời, sự việc đã được giải quyết.
"Không cần vào căng tin." Ông ấy suy nghĩ một lúc: "Đi đến hội trường phía tây, ở đó có rất nhiều người, phát tiền thưởng là một việc rất nghiêm túc, nên phải đỗi đái nghiêm túc."
Nghe được lời này, Kế toán Lưu và những người khác không khỏi sáng mắt lên. Phải biết hội trường phía tây chỉ mở cửa khi tổ chức các cuộc họp quan hệ hữu nghị và khen thưởng.
"Được được được, nghe lão thủ trưởng nói."