Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 740

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:32:58
Lượt xem: 55

"Bây giờ tôi sẽ kêu mọi người dọn dẹp hội trường. Buổi tối bật đèn lên. Mọi người lần lượt đứng đó xếp hàng nhận tiền".

Chỉ cần nghĩ tới cảm giác này thôi cũng đủ kích thích lòng người.

Thẩm Mỹ Vân không ngờ sư đoàn trưởng Trương lại rộng lượng như vậy, trực tiếp mở hội trường, cô đương nhiên vui vẻ: "Vậy cứ dựa theo lời ngài nói."

Tin tức mọi người được triệu tập đến hội trường để họp đột ngột lan truyền.

Các binh sĩ đều thì thào với nhau: "Sao đột nhiên lại mời đại hội?"

"Có nói là chuyện gì không??"

Vào các ngày trong tuần, hội trường chỉ mở cửa vào những dịp quan trọng.

Làm thế nào mọi người biết điều này?

Tin tức trên được giấu kín, chỉ có Thẩm Mỹ Vân và những người khác biết chuyện này, để tạo bất ngờ cho mọi người, bọn họ đều ngầm đồng ý không nói cho ai biết.

Đến nỗi khi sự việc đến, không một chút tin tức nào được lan truyền.

Chính vì vậy mà mọi người đều tò mò.

Hậu trường hội trường, Thẩm Mỹ Vân hỏi bọn họ: "Mọi người chuẩn bị tiền xong chưa?"

"Xong rồi." Tống Ngọc Thư liên tục đếm đi đếm lại ba lần: "Tôi đã đếm hết từng xấp rồi."

"Nhưng tí nữa ai sẽ đưa tiền cho mọi người?"

Cái này thực sự khiến mọi người thắc mắc.

Sĩ quan hậu cần vô thức muốn nói Thẩm Mỹ Vân tới phát, nhưng khi nhìn thấy sư đoàn trưởng Trương ngồi ở đó, anh ấy im lặng.

Dù sao thì người đứng đầu vẫn chưa lên tiếng, anh ấy vẫn nên im lặng thì hơn.

Sư đoàn trưởng Trương không bỏ sót biểu cảm trên mặt sĩ quan hậu cần, liền chỉ vào anh ấy: "Tiểu Thôi, cậu nói xem nên để ai phát?"

Thật làm khó khiến sĩ quan hậu cần

"Ngài muốn nghe sự thật hay lời nói dối?"

Sĩ quan hậu cần cũng là một kẻ xảo quyệt, giao quyền lựa chọn cho sư đoàn trưởng Trương, khiến sư đoàn trưởng Trương dở khóc dở cười: "Đồ xảo quyệt, nói thật là gì? Nói dối thì là gì?"

Sĩ quan hậu cần: "Nói dối là ngài là lão đại, nên ngài đương nhiên phải là người đi phát tiền"

"Còn nói thật thì sao?"

"Thành thật mà nói, quản đốc Thẩm đề xuất mở trang trại chăn nuôi, quản đốc Thẩm đề xuất phát hành tiền, quản đốc Thẩm đương nhiên phải phát tiền."

"Tôi đã nói rồi, ngài đừng mắng tôi đấy?"

Thật biết tốt xấu, cái miệng của Sĩ quan hậu cần cũng nói xong.

Điều này khiến cho sư đoàn trưởng Trương không khỏi cười lớn mắng anh ấy: "Cáo già, từ nay về sau đừng giấu giếm trước mặt tôi, cứ nói sự thật đi."

Sĩ quan hậu cần cười không trả lời. Mặt khác, sư đoàn trưởng Trương nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Quản đốc Thẩm, chút nữa việc phân phát tiền thưởng này chắc phải giao cho cô rồi."

Thẩm Mỹ Vân há miệng.

Sư đoàn trưởng Trương ngắt lời cô: "Được rồi, nếu cô đã đề xuất ý tưởng này thì cô hãy thực hiện nó đến cùng đi."

Phát tiền thưởng là một chuyện tốt, sư đoàn trưởng Trương biết lý lẽ, ông ấy không thể ngồi hưởng thành quả của người khác được, để Thẩm Mỹ Vân nhường việc vinh quang này cho mình.

Thẩm Mỹ Vân lập tức không từ chối nữa, hào phóng nói: "Được, ngài có thể ở bên cạnh xem, nếu có điểm nào tôi làm không tốt, ngài có thể chỉ bảo giúp tôi."

Những lời hay ý đẹp này khiến sư đoàn trưởng Trương không khỏi giơ ngón tay chỉ vào cô, mỉm cười nói: "Lại một người láu cá."

"Được rồi, chuẩn bị đi, mọi người sắp đến đông đủ rồi."

Thực sự cũng sắp đến đông đủ rồi.

Những người lính bên dưới đứng ngay ngắn, nhìn kim đồng hồ chỉ đến bảy giờ.

Sư đoàn trưởng Trương bước lên sân khấu, cầm một chiếc loa phát thanh lớn hình ngôi sao màu đỏ, gõ nhẹ vào micro, điều chỉnh âm lượng và trầm giọng nói với mọi người bên dưới.

"Mọi người đã đến đây rồi, tôi xin vào thẳng vấn đề. Tôi gọi mọi người đến hội trường vào lúc này cũng chẳng có lý do gì khác ngoài việc trang trại chăn nuôi ở trú đội của chúng ta đã kiểm kê thu nhập cuối năm. Thu nhập rất tôt, vì vậy quản đốc Thẩm đề xuất phát tiền thưởng cho tất cả binh lính chúng ta, mỗi người được nhận một trăm tệ cho sự chăm chỉ của mọi người trong một năm ".

Ông ấy vừa nói lời này, binh lính phía dưới liền xôn xao.

"Không nói đùa chứ?"

"Một trăm tệ một người?"

"Cái này trong đương với hai tháng lương của tôi đấy." Không phải lương của người lính nào cũng cao, họ được tính theo cấp bậc của mỗi người.

Lương hàng tháng của hầu hết mọi người là khoảng năm mươi nhân dân tệ, đây đã là mức lương cực cao trong thời đại này.

"Bây giờ chúng ta mời quản đốc Thẩm lên sân khấu phát thưởng cho mọi người!"

Ông ấy vừa nói xong những lời này, tiếng vỗ tay như sấm đột nhiên vang lên từ bên dưới dưới hội trường.

Phát tiền đó.

Ai mà không thích nó?

Thẩm Mỹ Vân từ phía sau sân khấu đi lên, đồng thời trên tay cầm một hộp bìa cứng không có gì khác ngoài số tiền được phân phát 10 ngàn tệ.

Một trăm tờ một xấp, tổng cộng là mười xấp, nếu không đủ tiền, Tống Ngọc Thư sẽ quay về chỗ tài vụ để rút thêm.

Chỉ là lúc này vẫn chưa cần đến.

Thẩm Mỹ Vân vừa đi lên, vừa hay có một chiếc bàn gỗ nguyên khối sơn màu vàng trên sân khấu trong khán phòng, cô đặt chiếc hộp lên đó.

Lập tức cô lấy chiếc loa sao đỏ từ trong tay sư đoàn trưởng Trương, chiếc loa trong tay hơi nặng, cổ tay cô rũ xuống, suýt chút nữa cô cầm không nổi, may có sư đoàn trưởng Trương đỡ hộ nên cái loa mới không rơi xuống, ông ấy còn trêu đùa một câu.

"Quản đốc Thẩm của chúng ta kích động đến mức gần như không cầm được cái loa."

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy không khỏi bật cười, sự căng thẳng cũng biến mất một chút, vui vẻ nói: "Người quá nhiều nên tôi có chút khẩn trương."

"Mọi người bỏ qua cho tôi nhé, tôi sẽ không nói nhiều. Cảm ơn vì tất cả những gì mọi người đã đóng góp cho trang trại trong năm nay. Chúng ta có thể ăn thịt thoải mái trong dịp Tết Nguyên Đán. Về tiền bạc, mọi người sẽ được thưởng 100 tệ, nó như một lời cảm ơn tới mọi người."

"Bây giờ sẽ bắt đầu phát giải thưởng."

"Mọi người hãy xếp hàng để nhận tiền."

Nói xong, Thẩm Mỹ Vân đi tới bàn mở hộp, phía dưới binh lính đã sớm vỗ tay đến sôi trào.

Bắt đầu từ hàng đầu tiên bên trái, theo thứ tự xếp hàng trên sân khấu, mọi người đi lên trước mặt Thẩm Mỹ Vân.

Cô sẽ đếm mười tờ màu đỏ rồi phát cho đối phương, đồng thời còn nói: "Cực khổ rồi"

Từ bắt đầu đến kết thúc.

Từ bảy giờ đến mười giờ, suốt ba tiếng đồng hồ, tất cả binh lính dưới hội trường đều có phần thưởng của riêng mình.

Sau khi tiền thưởng được phân phối, chiếc hộp đã trống rỗng, ngoại trừ chính bọn họ chưa được phân phát, về cơ bản mọi người bên dưới đã được phân phát xong.

Tống Ngọc Thư đi tới thanh toán tài khoản: "Chúng ta khi nào được phát?"

Cô ấy cũng hỏi.

Người trong trang trại chăn nuôi của họ cũng nhận được tiền thưởng nhưng không được chia cùng quân lính.

"Trả cùng với tiền lương của mọi người."

Thẩm Mỹ Vân thu dọn đồ đạc, đưa sổ sách lại cho Tống Ngọc Thư: "Đầu năm đi, là nhóm cuối cùng được phát"

Có lời này, Tống Ngọc Thư cảm thấy nhẹ nhõm.

Thẩm Mỹ Vân nói được làm được. Vào ngày 26 trong năm, khi trang trại trả lương, mọi người cũng được thưởng thêm 100 nhân dân tệ ngoài mức lương ban đầu.

Đừng coi thường một trăm tệ này, đối với mọi người mà nói, đây là bỗng nhiên được cộng thêm hai tháng lương.

Sau khi thu xếp xong công việc, Thẩm Mỹ Vân dự định năm nay sẽ về nhà ba mẹ đẻ vào dịp Tết nên cô thu dọn đồ đạc ở nhà chờ Quý Trường Tranh trở về.

Gia đình họ tình cờ trở về trú đội Mặc Hà cùng với Trần Viễn và Tống Ngọc Thư.

Cả nhà đợi đến ngày 28 tháng 12 âm lịch, tuyết rơi dày đặc, Quý Trường Tranh đội mũ Lôi Phong và mặc quân phục, vội vã về nhà lúc lúc tám giờ sáng ngày 28 tháng 12 âm lịch, khi mà vẫn đang có không khí lạnh.

Bởi vì tuyết rơi dày đặc nên bên ngoài rất lạnh, Thẩm Mỹ Vân lười dậy nên cô cùng Miên Miên liền nằm bẹp trên giường đất ấm áp.

Khi nghe thấy tiếng cửa mở bên ngoài, Thẩm Mỹ Vân tưởng trong nhà mình có kẻ trộm, nhưng sau đó cô lại nghĩ chắc không đâu.

Đây là khu nhà dân, nơi an toàn như đồn cảnh sát thì làm sao có kẻ trộm được?

Cô vô thức để Miên Miên trốn dưới chăn, xỏ dép rồi nhảy xuống khỏi giường. Vừa chạy đến gian nhà chính thì cửa bị đẩy ra, một luồng gió lạnh thổi vào.

Cái này khiến Thẩm Mỹ Vân vô thức rùng mình, cô thắt chặt quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy người đang đứng ở cửa.

Cô sửng sốt một chút: "Quý Trường Tranh?"

"Anh về rồi à?" Cô vốn tưởng Quý Trường Tranh sẽ về vào buổi trưa, buổi chiều, hoặc là buổi tối, nhưng không ngờ Quý Trường Tranh lại xuất hiện ở nhà vào sáng sớm.

Sớm như vậy?

Mới khoảng tám giờ thôi.

Thẩm Mỹ Vân tiến lên một bước: "Sao anh lại về vào giờ này? Buổi tối không nghỉ ngơi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-740.html.]

Vẻ mặt cô lo lắng nắm lấy cánh tay anh.

Quý Trường Tranh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, liền nói với Thẩm Mỹ Vân: "Em tránh xa anh ra trước, kẻo bị cảm lạnh."

Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn không quan tâm.

Sau khi cửa đóng lại, căn phòng ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài."Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em," cô hỏi anh.

Quý Trường Tranh phủi tuyết rơi trên người, sau đó giải thích với Thẩm Mỹ Vân: "Anh lấy xe của người quen, khởi hành lúc 2 giờ 30 tối, anh muốn mình về sớm để chúng ta có thể cùng nhau về nhà."

Anh lo lắng Mỹ Vân và Miên Miên đợi ở nhà quá lâu.

Thẩm Mỹ Vân chạm vào tay anh, nó đông cứng như một cây kem. Cô không biết trong xe lạnh đến mức nào, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Em lấy túi nước nóng cho anh, anh ủ tay lại trước đi."

"Không cần, em không cần bận tâm đâu." Quý Trường Tranh kéo cô, thấy nàng mặc quần áo mỏng manh, liền bảo cô năm trên giường đất trước.

"Anh sẽ rửa mặt bằng nước nóng, chút là nó sẽ ấm lên liền."

Thẩm Mỹ Vân sao còn có thể ngủ được?

"Anh đi tắm rửa đi, em sẽ nấu canh nóng, sau khi anh ăn xong thì cả người sẽ ấm hơn."

Quý Trường Tranh lần này cũng không có cự tuyệt, tốc độ của Thẩm Mỹ Vân, cô mặc một chiếc áo khoác bông lớn, rửa mặt sạch sẽ, đổ nước nóng vào trong nồi.

Để cho tiện, cô không cần xào thức ăn, trực tiếp nầu nồi nước nóng để nấu mì Dương Xuân, sau khi nước trong nồi sôi, cô đập bốn quả trứng, nước trứng cô đặc thành màu trắng thì cô cho mì vào nồi nước sôi.

Nhân lúc không có ai, Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng lấy nồi đất mỡ lợn ra, múc mỡ trắng ra ba bát, cô cho thêm hành lá cắt nhỏ vào, đổ một ít nước tương, sau đó rắc muối vào, xới mì lên đổ vào.

Khoảnh khắc nước mì nóng hổi được đổ vào tô sứ trắng, hương thơm ngào ngạt tràn ngập không khí.

Quý Trường Tranh đang ở trong phòng tắm tắm rửa, không nhịn được quay đầu lại nói: "Thơm quá." Sau khi đói cả đêm, anh cảm giác như bây giờ mình có thể ăn được một con bò.

Thẩm Mỹ Vân biết anh ăn được nhiều nên cho một cân mì vào nấu trong nồi lớn, sau khi nấu chín kỹ, cô dùng đũa gắp ra hai miếng mì lớn cho vào ngang ngang miệng bát.

Cô lấy hai quả trứng chần trắng ra khỏi nồi và đặt lên trên tô mì, trang trí bằng hành lá xắt nhỏ.

Sau đó, như thường lệ múc ra hai bát nữa cho cô và Miên Miên, hai người ăn cũng không nhiều nên mỗi người một quả trứng luộc và một ít mì là đủ.

Cô và Miên Miên có thói quen ăn uống giống nhau, khi ăn mì, cô thích nước súp hơn mì, như vậy sẽ cảm thấy thèm ăn hơn.

Nếu có nhiều mì hơn nước súp, nó sẽ bị khô và cô và Miên Miên sẽ không ăn được.

Đó cũng là một thói quen nhỏ kỳ lạ.

Sau khi múc đầy ba bát mì, Thẩm Mỹ Vân ở bên ngoài hô to: "Ăn cơm thôi, Quý Trường Tranh tới bưng đồ ăn lên."

"Miên Miên, nhanh đánh răng rửa mặt đi."

Sau tiếng hô này, cả hai người đều nhanh chóng hành động. Quý Trường Tranh chà xát mặt, cảm thấy sau khi rửa bằng nước nóng, toàn bộ khuôn mặt đông cứng của mình trở nên ấm áp như đang bốc cháy.

"Thơm quá.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Buổi sáng chúng ta ăn tạm trước, buổi trưa về nhà mẹ ăn một bữa thịnh soạn."

Năm nay hiếm khi bọn nhỏ đều cùng về nhà hết nên đương nhiên mẹ sẽ nấu một bữa thịnh soạn.

Quý Trường Tranh lắc đầu: "Cái này cũng không phải qua loa đâu."

Sợi mì mỏng, trứng luộc trắng và một thìa mỡ lợn dày đậm đà, thơm không chịu được.

Sau khi đồ ăn được bưng lên bàn, Quý Trường Tranh cũng không khách khí mà trực tiếp bưng bát lớn lên bắt đầu ăn.

Anh thực sự rất đói.

Lúc Miên Miên rửa mặt xong đi tới, Quý Trường Tranh đã ăn xong tô mì Dương Xuân lớn, đang chuẩn bị ăn bát thứ hai.

Miên Miên sửng sốt một lúc rồi nói: "Ba thật lợi hại."

Trong mắt một đứa trẻ, dù ba có làm gì thì cũng đều lợi hại.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười thúc giục: "Vậy con ăn nhanh đi, nếu không ba ăn xong ba bát rồi mà con còn chưa ăn xong một bát đấy."

Miên Miên ừ một tiếng rồi liếc nhìn Quý Trường Tranh, cô bé ăn một bát mì. Cô bé không phải là người ăn nhiều, nhưng hôm nay hiếm khi cô bé có thể ăn hết mì, trứng và nước mì.

Thẩm Mỹ Vân không khỏi khen ngợi cô bé: "Miên Miên của mẹ thật là lợi hại."

Miên Miên bẽn lẽn mím môi: "Ba ăn ngon, con cảm giác mình ăn cũng ngon."

Quý Trường Tranh mỉm cười xoa đầu Miên Miên, sau đó cất bát đĩa đi.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Để em đi, anh đi nghỉ ngơi một chút đi." Trên xe khó có thể ngủ được, Quý Trường Tranh cả đêm đều không ngủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh nói: "Anh đi tắm, em đi nói với anh trai và những người khác là anh đã về, hỏi bọn họ khi nào thì xuất phát."

Anh biết cả hai gia đình đều đang đợi anh về để cùng nhau về nhà.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, sau đó cầm một chiếc ô lớn màu đen đi tới nhà Trần Viễn, lúc này anh ấy đang quét tuyết trong sân, còn Tống Ngọc Thư thì đang nằm trên giường đất chưa dậy.

Một lối đi trong sân nhỏ của nhà họ Trần đã được dọn sạch, Thẩm Mỹ Vân dọc theo lối đi đi vào.

"Anh, Quý Trường Tranh đã trở lại, anh ấy kêu em hỏi anh là định khi nào xuất phát?"

Trần Viễn kinh ngạc: "Khi nào trở về vậy?" Hôm qua anh ấy hỏi Thẩm Mỹ Vân thì lúc đó còn chưa có về.

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Anh ấy mới về không lâu."

Trần Viễn lập tức hiểu ra: "Như vậy đi, anh đi mượn một chiếc ô tô, để Quý Trường Tranh ở trên đường nghỉ ngơi. Như vậy chúng ta có thể xuất phát lúc chín giờ."

Trong đồn có ô tô, nhưng người bình thường khó có thể mượn được, Trần Viễn đương nhiên không phải người bình thường.

Anh ấy vốn là cấp trung đoàn nên có thể thu xếp xe đi lại, nhưng ngày thường không cần nên từ chối.

Về nhà ăn Tết vào thời điểm này có rất nhiều thứ phải mang về, lại có rất nhiều người, lại thêm núi tuyết rơi dày đặc, đường đi đến bến xe cũng phủ đầy tuyết nên lúc này sẽ hơi phiền toái.

Không bằng tự lái xe, cùng mọi người trở về trên một chiếc xe sẽ thuận tiện hơn.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Được, vậy em về thu dọn đồ đạc." Cuối năm, quân đồn trú sẽ nhận được phúc lợi, trong đó có một cân đậu phộng và kẹo hạt dưa, ngoài ra còn do quân đồn trú chăn nuôi trang trại, đồn trú sẽ có rất nhiều thịt lợn trong năm nay.

Mọi hộ gia đình trong khu nhà dân đều đi nhận thịt theo chức danh của người đàn ông của mình.

Ví dụ, Quý Trường Tranh hiện đang ở cấp tiểu đoàn, được cấp một cân thịt lợn, trong khi Trần Viễn, người ở cấp trung đoàn trưởng, được cấp hai cân.

Tuy nhiên, gia đình Thẩm Mỹ Vân khá giả nên cô không quan tâm đến thịt. Cô trực tiếp đến gặp nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung ứng, đi bằng cửa sau mua một cái chân lợn, 5 cân thịt ba chỉ, 5 cân sườn lợn, tính ra được cũng phải được tận 20 cân thịt.

Cô cất chúng vào túi và định đem tất cả về nhà ba mẹ đẻ để đón một cái Tết ấm no. Chỉ là tiền và phiếu mà cô sử dụng một cách rõ ràng, nên cho dù có nhiều người ăn thịt như vậy thì họ vẫn có thể công khai rõ ràng.

Ngoài ra, cô không mua gà và thỏ, Trần Hà Đường ở nhà là một thợ săn, sau khi tuyết rơi dày đặc thì vào núi để bắt gà rừng và thỏ.

Vì vậy, cô không cần phải mua những thứ đó, thứ khó mua nhất là thịt lợn thì cô đã chuẩn bị xong hết.

Khi đồ ăn đã chuẩn bị gần xong, cô hỏi Quý Trường Tranh: "Em có nên lấy t.h.u.ố.c lá và rượu trong tủ ra không?"

Một số t.h.u.ố.c lá và rượu đó là do người khác đưa cho Quý Trường Tranh, một số được mang từ Bắc Kinh từ khi Quý Trường Tranh bỏ t.h.u.ố.c lá nên tất cả t.h.u.ố.c lá trong nhà đều được cất giữ, nên còn lại một ít.

QuýTrường Tranh gật đầu, thay quần áo: "Ở nhà có gì thì cứ lấy đi, khỏi cần phải mua thêm."

Anh rất hào phóng, trực tiếp mua bốn cây thuốc Đại Tiền Môn, hai cây cho Thẩm Hoài Sơn, hai cây cho Trần Hà Đường, về phần rượu, anh không lấy Mao Đài, trong nhà chỉ có một chai.

Anh đổi sang Nhị Oa Đầu Bắc Kinh, hai chai Nhị Oa Đầuvà hai chai rượu Tây Phượng. Năm nay, hai loại rượu này cũng được coi là vừa túi tiền.

"Thuốc lá và rượu thế là xong. Đường đóng hộp em đã chuẩn bị thế nào?" Đây gần như là món quà cơ bản nhất khi đi thăm ai đó khi về nhà.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Em còn chưa chuẩn bị đường đóng hộp, chúng ta trở về hợp tác xã cung ứng mua một ít đi. Lần này em chủ yếu mang theo đậu phộng, kẹo hạt dưa, đường và thịt lợn."

Những thứ này chiếm rất nhiều chỗ, mấy người Trần Viễn cũng mang theo nhiều đồ, có thể không vừa cốp xe.

Quý Trường Tranh gật đầu: "Vậy tạm thời cứ như vậy trước."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, thời gian thu dọn đồ đạc trôi qua rất nhanh. Trần Viễn từ bên ngoài hô to: "Trường Tranh, Mỹ Vân, đi thôi."

Với hô xong, Quý Trường Tranh ôm rương đồ bước ra ngoài.

Trần Viễn mượn một chiếc xe jeep, cốp xe đủ rộng để đựng hết đồ đạc vào trong. Đương nhiên, sau khi hai bên xếp lại, cốp xe không còn chỗ trống.

"Tự mình lái xe sẽ dễ dàng hơn. Không chúng ta đến bến xe sẽ khó khăn hơn."

Tống Ngọc Thư không khỏi thở dài.

Trần Viễn ừ một tiếng: "Ngọc Thư, em và Trường Tranh thì ai sẽ ngồi ghế phụ?"

Dù sao thì anh ấy cũng chịu trách nhiệm lái xe.

Tống Ngọc Thư nói: "Em cũng được."

Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Em ngồi phía sau, có thể tựa vào Mỹ Vân ngủ."

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Quý Trường Tranh không muốn xa rời Thẩm Mỹ Vân, đối với anh mà nói, ở cùng nhau không dễ dàng, cho nên tự nhiên phải ở gần nhau.

"Cũng được." Tống Ngọc Thư đồng ý mà không cần suy nghĩ. Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, quay đầu lại nhìn thấy Hầu Tử đang ngủ ngon lành trong lồng tre ấm áp, cô chỉ chào Hầu Tử rồi nói: "Đi thôi, cùng tôi về quê." Thẩm Mỹ Vân dẫn Hầu Tử đi tới, mọi người đều kinh ngạc: "Tiểu Hầu Tử cũng về quê?"

Lão bác sĩ Thẩm Mỹ Vân nói: "Em sẽ mang nó về cho ba xem chân của nó." Hầu Tử cũng kêu lên vài tiếng rồi cúi đầu tỏ ý, ý bảo mọi người không cần ghét bỏ nó. Mấy người Tống Ngọc Thư trông rất ngạc nhiên.

Sau khi lên xe, tựa như có sự phân công lao động, ngồi ở hàng ghế đầu là Trần Viễn và Tống Ngọc Thư, còn gia đình ba người Thẩm Mỹ Vân thì ngồi ở hàng ghế sau. Miên Miên và Quý Trường Tranh ở hai bên, trong khi Hầu Tử ngồi xổm ở giữa.

Hai ba con cũng buồn cười, lên xe liền ngủ khò khò, Hầu Tử không quen nên muốn nhảy lên nhảy xuống, Thẩm Mỹ Vân kiềm chế nó lại, nên mới khiến nó an phận một chút.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, ô tô ầm ầm chạy đi. Từ đồn trú Mặc Hà đến đại đội cũng đã là buổi chiều.

Loading...