PHÙ LINH - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-09-08 17:50:33
Lượt xem: 1,702
6
Tất cả mọi người trong phòng họp, bao gồm cả Mộ Tâm Dao, đều sững sờ nhìn Phó Hành.
Có những người từng thấy người khác nói dối trắng trợn, nhưng chưa ai thấy ai dối trá đến mức như vậy.
Một vài thành viên hội đồng muốn lên tiếng, nhưng Phó Hành chỉ phẩy tay: "Tôi đã quyết định rồi."
Một số thành viên tức giận đập bàn đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Cũng có người thở dài một tiếng rồi im lặng bỏ đi.
Tôi ngồi yên tại chỗ, cho đến khi tất cả thành viên hội đồng đã rời khỏi, chỉ còn lại tôi, Phó Hành và Mộ Tâm Dao.
Mộ Tâm Dao mắt đỏ hoe nhìn Phó Hành.
"Chủ tịch Phó, tôi..."
Phó Hành giơ tay, ngắt lời Mộ Tâm Dao.
Anh bước đến bên cô, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Dao Dao, anh đã nói rồi, trước đây, em đã phải chịu nhiều ấm ức, anh bất lực không thể giúp gì. Bây giờ, anh có thể bảo vệ em chu toàn."
Mộ Tâm Dao im lặng trong vòng tay của Phó Hành.
Tôi gõ gõ tay lên bàn, cắt ngang màn tâm sự của họ.
Phó Hành ngước mắt nhìn tôi.
"Thẩm Phù Linh, cô không cần phải thấy ấm ức. Cho dù cô có lùi về vị trí Phó tổng giám đốc, thì một nửa số tiền Dao Dao kiếm được cho Phó Thị vẫn là của cô."
"Cô còn gì không hài lòng nữa?"
Tôi lắc đầu.
"Tôi không có gì là không hài lòng cả."
"Tôi cố tình đợi đến cuối cùng, chỉ để nói với Chủ tịch Phó một câu."
Cuối cùng, Phó Hành cũng liếc nhìn tôi một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-linh-dxqc/chuong-6.html.]
Tôi mỉm cười.
"Phó Hành, hãy nhớ kỹ ngày hôm nay. Đừng bao giờ hối hận."
—------
Mộ Tâm Dao chính thức điều hành Phó Thị, nhất thời trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Tôi lùi về vị trí Phó tổng giám đốc, cuộc sống đột nhiên trở nên nhàn hạ, khiến tôi cảm thấy cũng không tệ.
Thời gian cứ thế trôi qua, mặc dù thế giới không dừng lại vì ai, nhưng rõ ràng Phó Thị đang vận hành không còn suôn sẻ nữa.
Mộ Tâm Dao liên tiếp đưa ra những quyết định sai lầm, khiến Phó Thị mất đi một số đối tác quan trọng.
Mặc dù Phó Hành ra sức bảo vệ cô ta, nhưng rõ ràng sự bất mãn của các thành viên hội đồng quản trị và ban lãnh đạo đối với Mộ Tâm Dao ngày càng tăng.
Sự bất mãn này cũng bắt đầu lan sang Phó Hành, người luôn bảo vệ cô ta một cách mù quáng.
Chính anh đã đưa Phó Thị lên đỉnh cao, nhưng trong quá trình ra sức bảo vệ Mộ Tâm Dao, trong khi cô ta liên tục phạm sai lầm, uy tín mà anh tích lũy bấy lâu dần dần sụp đổ.
Báo cáo tài chính nửa năm cho thấy doanh thu của Phó Thị giảm 30% so với cùng kỳ, khiến toàn bộ tập đoàn rơi vào hoảng loạn.
Phó Hành không còn có thể bảo vệ Mộ Tâm Dao được nữa.
Trong cuộc họp hội đồng quản trị, trước hàng loạt câu hỏi của các cổ đông, Mộ Tâm Dao chỉ đỏ mặt, không thể nói ra một lời nào.
Phó Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y trái, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Mộ Tâm Dao.
Anh đau lòng, nhưng không dám nói gì.
Tập đoàn Phó Thị vốn đang phát triển tốt, vậy mà chỉ sau vài tháng Mộ Tâm Dao nắm quyền, kết quả kinh doanh đã giảm sút 30%.
Chính anh là người đã kiên quyết đưa Mộ Tâm Dao lên vị trí cao nhất.
Càng ở vị trí cao, cú ngã càng đau.
Mộ Tâm Dao lặng lẽ chịu đựng cơn thịnh nộ của các cổ đông suốt nửa giờ. Từ việc chỉ đỏ mắt, cuối cùng cô ta bật khóc, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Phó Hành không thể chịu đựng thêm, anh mệt mỏi xoa thái dương, giơ tay ra hiệu cho hội đồng quản trị dừng lại.
"Xin mọi người bình tĩnh, mọi chuyện đã xảy ra rồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách giải quyết vấn đề."
Một thành viên hội đồng quản trị bật cười nhạt: "Nói nghe thật dễ dàng. Chủ tịch Phó có cao kiến gì không, hãy nói cho chúng tôi nghe."