PHÙ LINH - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-09-08 17:50:45
Lượt xem: 2,198
7
Phó Hành xoa xoa trán, ánh mắt đầy hy vọng hướng về phía tôi.
"Phù Linh..."
Tôi nhướn mày, không đáp lại.
Phó Hành nghiến răng, hạ quyết tâm.
"Phù Linh, trong hai, ba năm cô lãnh đạo Phó Thị, đó là thời kỳ phát triển tốt nhất của tập đoàn."
"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, vị trí tổng giám đốc không ai xứng đáng hơn cô."
"Tôi hy vọng cô có thể bỏ qua những hiềm khích cá nhân, vì lợi ích của tập đoàn mà đảm nhận lại vị trí này, đưa tập đoàn vượt qua khó khăn và tạo nên thành công rực rỡ."
Tôi không nhịn được, bật cười.
"Chủ tịch Phó, tính toán của anh lộ rõ ra hết rồi."
"Nhà họ Thẩm của tôi đã làm gì sai mà phải chịu để anh moi tiền hết lần này đến lần khác?"
Sự khó chịu thoáng hiện trên khuôn mặt Phó Hành, nhưng anh nhanh chóng che giấu.
"Tại sao các vị không xem qua tài liệu này trước?"
Tôi đứng dậy, phát tài liệu cho các thành viên hội đồng quản trị, mỗi người một bản.
Đó là bản sao của một thỏa thuận hợp tác. Sau khi Tinh Hà từ chối hợp tác với Phó Thị, họ đã ký hợp đồng với một công ty mới nổi.
Nội dung của bản thỏa thuận này giống đến 98% so với hợp đồng mà Tinh Hà suýt ký với Phó Thị.
Người ký tên trên bản thỏa thuận của công ty mới nổi này không ai khác chính là ba chữ: Mộ Tâm Dao.
—-----
Bầu không khí trong phòng họp trở nên yên lặng đến mức kỳ lạ.
Lần này, người sụp đổ là Phó Hành.
Anh trợn tròn mắt, siết chặt vai Mộ Tâm Dao, gào lên.
"Dao Dao, em cho anh một lời giải thích!"
"Mẹ kiếp, giải thích cho anh!"
Mộ Tâm Dao hét lên, hất tay anh ra.
"Giải thích gì? Anh muốn tôi giải thích gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-linh-dxqc/chuong-7.html.]
"Không phải anh đã nói sẽ bảo vệ tôi suốt quãng đời còn lại sao?"
"Anh nói bảo vệ tôi, nhưng có nghĩa là cắt đứt đôi cánh của tôi, để tôi sống mãi dưới sự bảo vệ của anh?"
"Tôi có công ty riêng, có sự nghiệp của riêng mình. Chẳng lẽ anh không nên cảm thấy vui cho tôi sao?"
"Tại sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thế này? Chỉ vì tôi đụng đến miếng bánh của anh mà anh muốn xé xác tôi ra sao?"
Các cổ đông nhìn chằm chằm vào Mộ Tâm Dao, và cuối cùng Phó Hành đã mất bình tĩnh.
Anh giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Mộ Tâm Dao!
"Bốp!"
Tiếng tát vang lên chói tai, lý trí của Phó Hành trở lại một chút, anh nhìn chằm chằm vào Mộ Tâm Dao, cố gắng đưa tay ra để chạm vào mặt cô.
Nước mắt của Mộ Tâm Dao tuôn trào.
Cô không nói lời nào, đẩy Phó Hành ra và chạy khỏi phòng, nước mắt rơi lã chã.
Phó Hành hoảng loạn, bỏ lại một câu "Giải tán" rồi lao ra ngoài theo cô.
Tôi cầm lấy chìa khóa xe đã để sẵn trên bàn, cũng bỏ lại một câu "Mọi người đừng lo, tôi sẽ đi xem thế nào" rồi theo sau họ.
Xe của Phó Hành chạy sát phía sau xe của Mộ Tâm Dao, cả hai phóng bạt mạng giữa khu phố đông đúc.
Tôi bám sát xe của Phó Hành, không rời mắt khỏi anh.
Vài chiếc xe lao qua đèn đỏ, khiến tình hình trở nên nguy hiểm.
Xe của Mộ Tâm Dao hướng về phía ngoại ô, đường phố dần thưa thớt hơn.
Khi đến một ngã tư khác, tôi thấy thời cơ đến và gọi điện cho Phó Hành.
Phải gọi đến lần thứ ba anh mới chịu nghe máy.
Không để anh kịp nói gì, tôi rành rọt nói một câu duy nhất:
"Phó Hành, chính tôi là người đã từ chối Tinh Hà."
Vừa dứt lời, tôi đạp phanh, lạnh lùng nhìn một chiếc xe tải lớn từ đường cắt ngang lao ra, không có dấu hiệu giảm tốc độ.
Xe của Mộ Tâm Dao phóng qua ngã tư, đèn phanh của Phó Hành sáng lên trong một giây ngắn ngủi.
Chính vào khoảnh khắc sinh tử đó, chiếc xe tải lao thẳng vào xe của Phó Hành!
"Rầm!!!"