Phu quân ta dẫn về một nữ quân sư - C11
Cập nhật lúc: 2024-09-04 09:57:35
Lượt xem: 1,923
Tô Vân quần áo ướt sũng lộ ra một ít thịt da, khi bị ôm chặt, n.g.ự.c nàng ta áp sát vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, tóc tai quấn quýt, trông thật là tình tứ.
Nhưng Tô Vân lại giả vờ đẩy ra, nhìn ta với vẻ mặt khó chịu:
“Ngươi đừng đỡ ta nữa, kẻo các tỷ muội lại nghĩ ta quyến rũ người.”
“Ta đã nói rồi, các ngươi chẳng coi ta là nữ nhân, nhưng họ cứ không tin.”
Nghe vậy, Dương Chiêu sắc mặt đen lại, quét mắt đầy uy nghiêm về phía mọi người.
“Xem ai dám!”
Hắn là con trai của Vinh thân hầu, phó soái quân thứ ba của quân An Khánh, vì vậy rất có uy tín trong giới công tử quý tộc kinh thành.
Ta vẫn lười biếng tựa vào lòng Hoắc Cảnh, hờ hững liếc mắt nhìn mấy tiểu thư kia.
Trong số đó, một cô gái búi tóc hoa lan, mặc váy dài tay rộng viền bạc màu hồng trắng, thắt lưng bằng lụa vàng in hình hoa lê.
Trang nhã, đoan chính, dáng vẻ tao nhã.
Chính là Tô Hoàn, tiểu thư dòng chính của phủ tướng, thanh mai trúc mã với Dương Chiêu.
Khi ta ra tay trừng phạt Tô Vân, nàng chỉ đứng yên theo dõi mà không can thiệp.
Giờ thấy Dương Chiêu gây khó dễ cho ta, lại thấy Tô Vân giả vờ đáng thương, cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa.
Chỉ thấy bóng dáng yêu kiều của nàng bước tới, dùng chút sức kéo Tô Vân ra khỏi vòng tay của Dương Chiêu, không ngần ngại vung tay tát mạnh vào mặt nàng ta.
“Tô Hoàn, ngươi làm gì vậy!”
Bị tát bất ngờ, Tô Vân không kìm được hét lên.
Dương Chiêu thấy Tô Hoàn, hơi lúng túng kéo tay nàng lại.
“Hoàn Nhi, sao nàng lại ở đây?”
“Đây là chuyện riêng của phủ tướng, mong thế tử đừng can thiệp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-quan-ta-dan-ve-mot-nu-quan-su/c11.html.]
Anan
Tô Hoàn lạnh lùng gạt tay hắn, nghiêm mặt túm chặt má Tô Vân, ép nàng ta phải ngẩng đầu lên.
“Dòm ngó phu quân của người khác, ngươi và mẹ ngươi đều là hồ ly tinh, đê tiện!”
“Tô Vân, ngươi có hèn hạ đến đâu ta cũng không quan tâm. Nhưng nếu ngươi làm nhơ danh tiếng của phủ tướng, ta có cả vạn cách để g.i.ế.c ngươi, ngươi tin không?”
Nói xong, Tô Hoàn ra hiệu cho đám người hầu bên cạnh.
Người của phủ tướng lập tức lấy áo choàng quấn lấy Tô Vân, kéo nàng ta đang kêu la đi.
“Hoàn Nhi, nàng bị sao vậy? Trước đây nàng luôn dịu dàng đoan trang, sao hôm nay lại trở nên hung hãn như vậy?”
Có lẽ bị cách hành xử quyết liệt của Tô Hoàn làm cho sợ hãi, Dương Chiêu sững sờ tại chỗ.
Sau khi hoàn hồn, hắn lập tức thể hiện tính gia trưởng, không khỏi cau mày trách mắng.
“Thế tử nói sai rồi, ta là đích tiểu thư của phủ tướng, đâu đến lượt ngươi dạy dỗ.”
Nghe vậy, Tô Hoàn chỉ liếc hắn một cái, không có ý định cho hắn chút mặt mũi nào.
“Có phải Lan Kiều đã nói gì đó với nàng?”
“Đừng tin, ta với Tô Vân không phải như nàng nghĩ, ta chỉ coi nàng ta là huynh đệ tốt, không có dính dáng gì.”
Trước mặt mọi người, Dương Chiêu cảm thấy bị mất mặt, liền lạnh lùng giải thích.
Nhưng Tô Hoàn chẳng để tâm, chỉ nhẹ nhàng cởi chiếc áo dài bằng gấm trên người đưa cho ta, rồi cúi xuống khoác lên người ta.
“Về nhà, ta sẽ theo cha ta đến hủy bỏ hôn ước giữa hai ta, Dương Chiêu, ngươi không xứng với ta.”
“Hoàn Nhi, đừng nói lời giận dỗi.”
Dương Chiêu muốn tiến lên quấn quýt, nhưng bị thị vệ bên cạnh Hoắc Cảnh ngăn lại.
Khi đã đưa ta về chỗ nghỉ, Hoắc Cảnh mới bước đến bên cạnh Dương Chiêu, lạnh lùng cảnh cáo.
“Dương Chiêu, từ nay về sau chúng ta không còn là huynh đệ, xin đừng mang theo Tô Vân làm phiền phu nhân của ta nữa.”
“Hoắc Cảnh, ngươi cũng bị nữ nhân này mê hoặc! Tô Vân nói quả không sai, ta thấy Lan Kiều này không phải thứ tốt lành gì! Từ khi ngươi cưới nàng ta, chúng ta không còn hòa thuận nữa!”