Phúc hắc đích nữ muốn hòa ly - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-06-26 18:53:23
Lượt xem: 7,481
Tuy trong lòng không cam tâm, nhưng thứ tỷ vẫn an ủi mọi người: "Cứ để cho nàng ta lấy đi, đều là thứ vô dụng, sau này có lúc nàng ta hối hận."
Ta thật sự nhịn không được muốn cười, sau bao nhiêu năm, mẫu tử hai người bọn họ vẫn ngu ngốc như vậy, vừa ngu dốt vừa xấu xa.
Những thứ ta mua cho Trần gia, ta không giữ lại một món đồ nào, đồ cổ trang trí trong phòng mẫu thân Trần Du, trang sức của tiểu cô Trần gia, tranh chữ của danh gia trong thư phòng của Trần Du, chỉ cần là thứ ta bỏ tiền ra mua, ta đều lấy đi.
Vẫn là câu nói đó, tiền của ai cũng là mồ hôi nước mắt mà ra.
Người nhà họ Trần mắng chửi ta từ trong nhà ra đến tận cổng, mãi đến khi có người hiếu kỳ bước đến xem náo nhiệt, mới chịu dừng lại.
Ta mặc kệ những lời mắng chửi, nguyền rủa của người Trần gia, gọi mười cỗ xe ngựa chở đồ về một căn nhà của ta ở phía nam thành.
Ở căn nhà đó hai ngày, ta lại âm thầm chuyển tất cả đồ đạc đến trang viên ở ngoại ô phía tây.
Trang viên đó là do ta mua trước khi gả đi, người ở đó đều là người của ta, hàng xóm láng giềng và hộ vệ đều do ta cẩn thận lựa chọn.
Ở trang viên mấy ngày thư thái, ta liền trở về Lý gia.
Phụ thân viết thư trách mắng ta một trận, nói ta không nên tùy hứng như vậy, tuy rằng triều đại này rất khoan dung với nữ tử hòa ly, nhưng dù sao cũng làm tổn hại đến danh tiếng, đặc biệt là nhiệm kỳ ba năm của ông ấy sắp kết thúc, đang là thời điểm quan trọng để xem xét thăng chức, những lời đồn đại thị phi kia e là sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá thành tích của ông ấy.
Ta lập tức cho người đưa một vạn lượng bạc đến cho ông ấy, bức thư thứ hai của phụ thân đã dịu giọng hơn rất nhiều, bảo ta cứ yên tâm ở nhà, nếu ai dám nói lung tung về ta, ông ấy nhất định sẽ xé rách miệng kẻ đó.
Còn nói sau này sẽ tìm cho ta một hôn sự tốt, bảo ta không cần phải chấp nhặt với thứ tỷ, nếu như Trần Du sau này thi đậu, mọi người cùng làm quan, vẫn là người một nhà.
Ta khịt mũi coi thường.
17
Cửa tiệm ở Hà Gian, trang viên ở Long Nam và Giang Bắc, ta rất nhanh đã thu hồi.
Lưu Tam Nguyên - tên ngốc đó - còn đang mơ mộng viển vông về việc trở thành lão gia, đã bị người ta lôi đến nha môn đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Sau khi kế mẫu qua đời, Lưu di nương liền tiến cử Lưu Tam Nguyên đến quản lý số của cải mà mẫu thân ruột và kế mẫu để lại, không ngớt lời khen ngợi tài năng của Lưu Tam Nguyên.
Nói ta là một nữ nhi chưa chồng, dính vào những chuyện tầm thường này sẽ làm bẩn tay.
Giao cho người ngoài thì không yên tâm, không bằng giao cho biểu huynh Lưu Tam Nguyên quản lý.
Ta rất sảng khoái đồng ý.
Lưu Tam Nguyên làm tổng quản, được các quản sự bên dưới nịnh hót, hắn ta thường xuyên nói một câu: "Ta phải thay cháu trai bảo quản tốt sản nghiệp, sau này đều là của nó."
Vẫn còn tỉnh táo đấy, chưa đủ bay bổng.
Ta nói với các quản sự bên dưới, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, để hắn ta có ảo giác mình đang nắm giữ toàn bộ sản nghiệp trong tay.
Quả nhiên, Lưu Tam Nguyên thật sự cho rằng mình nắm giữ tất cả, đối với những câu hỏi và thúc giục của Lưu di nương đều tỏ vẻ khinh thường, mỗi lần đều nói dối là đã thành công, tất cả sản nghiệp đều đã nằm trong tầm tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phuc-hac-dich-nu-muon-hoa-ly/chuong-8.html.]
Lưu di nương đối với chuyện này cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Các quản sự của ta liền cầm theo giấy tờ giả đến báo quan, Lưu Tam Nguyên rất nhanh đã bị bắt.
Người nhà của Lưu Tam Nguyên đến tìm Lưu di nương gây rối, Lưu di nương không còn cách nào khác, chỉ đành để thứ tỷ đến tìm ta.
Lúc đó là mùa đông, ta khoác áo choàng lông chồn trắng, tay cầm lò sưởi bằng bạc, nhìn thứ tỷ đến tìm ta, cười nói: "Tuy rằng ta là người bị hại, nhưng dù sao cũng là người một nhà, chỉ cần trả lại số bạc bị thiếu hụt, ta sẽ không truy cứu nữa."
Thứ tỷ nghiến răng nghiến lợi, tay xoa bụng đang ngày càng lớn, trên mặt lộ rõ vẻ tiều tụy.
"Chúng ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, được voi đòi tiên, hiện tại chẳng phải muội không tổn thất gì hay sao?"
Ta nheo mắt đánh giá thứ tỷ, nhìn đến mức nàng ta tức giận không thôi.
"Đang nói chuyện với muội đấy, nhìn cái gì mà nhìn?"
Ta cười nói: "Đang xem thử mặt dày của tỷ rốt cuộc dày đến mức nào."
Thứ tỷ lập tức nổi giận: "Ngươi đừng quên ngươi chỉ là một người bị hưu, ngươi có tư cách gì mà nói ta? Ta thấy người mặt dày là ngươi mới đúng, nếu không phải tiểu đệ c.h.ế.t sớm, thì những tài sản kia có thể đến lượt ngươi hay sao? Nằm mơ đi!"
Cũng đúng.
Đáng đời tên tiểu súc sinh đó c.h.ế.t sớm!
Vốn dĩ, nó có thể không c.h.ế.t sớm như vậy.
18
Lúc đó, nhà họ Trịnh ở Ký Châu đến cầu hôn, ba người bọn họ ở trong phòng bàn bạc xem làm thế nào để cướp đoạt.
"Giết c.h.ế.t quách cho xong chuyện, giống như lần trước vậy. Đẩy nó từ trên cầu thang xuống, ngã c.h.ế.t là được, cho dù lão gia có biết, cũng không làm gì được ta." Giọng nói đắc ý của tiểu đệ truyền ra từ trong phòng.
"Không được, con nhỏ Tiểu Đào mà nó mua từ tiêu cục về lợi hại lắm, người thường muốn đến gần nó cũng khó." Lưu di nương phản đối.
"Chi bằng làm giống như đối phó với Tưởng thị, một bát thuốc độc là xong chuyện." Là giọng nói âm hiểm của thứ tỷ.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Lưu di nương vẫn không hài lòng: "Bây giờ người nhà họ Trịnh đang ở trong phủ, nếu trúng độc mà chết, nhất định sẽ bị phát hiện."
Ta không muốn nghe tiếp nữa, nắm c.h.ặ.t t.a.y bỏ đi.
Tiểu đệ có quen biết với đám công tử bột, thường xuyên cùng nhau ăn chơi trác táng, muốn ra tay với nó không phải là chuyện khó.
Lần đó, nó cùng đám bạn bè leo núi du xuân, leo đến đỉnh núi, mấy người bọn họ uống rượu ngâm thơ, ai nấy đều uống đến mức choáng váng.
Nhân lúc nó một mình đi giải quyết nỗi buồn, ta sai người đánh ngất nó, ném từ trên núi xuống.
Đến khi nó được người ta phát hiện, thì đã ngã đến mức toàn thân không còn một mảnh thịt lành lặn, c.h.ế.t từ lâu.