Phượng Hoàng Nhỏ - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-06-03 19:29:55
Lượt xem: 2,953
5
Giãy giụa trước khi ch/3t ta vẫn phải làm.
Ta lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Khai Dương thượng thần, người nghe ta biện hộ... không đúng, người nghe ta giải thích."
Đừng hỏi tại sao ta không chạy, căn bản là chạy không thoát.
Ta chỉ có thể hy vọng, lát nữa nếu Khai Dương thượng thần muốn g.i.ế.c ta, Lục gia sẽ động lòng trắc ẩn, từ trên trời giáng xuống cứu ta.
Thế nhưng, Khai Dương thượng thần lại mỉm cười với ta, dịu dàng đỡ ta dậy, thậm chí còn rất vui vẻ nói: "Được, từ từ giải thích."
Ta chớp chớp mắt, không hiểu sao ta luôn cảm thấy ngữ khí khi hắn nói lời này nghe rất quen tai, rất giống với Lục gia mỗi lần đả kích ta.
Nhưng mà, giải thích quan trọng hơn, ta ấp úng, nhớ lại đêm hôm đó vẫn có chút đỏ mặt, "Khai Dương thượng thần, đêm đó... đêm đó... đêm đó ta thật sự không phải cố ý, do ta trúng Mê Hồn thuật, cho nên, mới như vậy."
Hắn gật đầu, "Ừ" một tiếng, "Chi tiết không quan trọng, bây giờ nàng có phải nên bồi thường cho bổn tọa hay không?"
Ta: "?"
Ta: "!"
Ta: "..."
Ta đột nhiên ngẩng đầu, Khai Dương không tức giận?
Ta thăm dò hỏi: "Ngài không phải đến truy sát ta?"
Hắn khẽ cười một tiếng, "Sa Sa, trong lòng nàng bổn tọa chính là một tên sát thần sao?"
Ta: "..."
Nói thật, ta rất ít khi thấy Khai Dương thượng thần cười, à không, là chưa từng thấy hắn cười.
Tuy rằng ta đã thích hắn hơn một ngàn năm, nhưng mà, ta cũng chỉ dám âm thầm nhìn trộm hắn.
Cho nên, hắn chỉ vừa cười liền câu mất nửa cái hồn của ta đi.
Ta ngây ngốc lắc đầu.
Hắn hài lòng cười thêm một tiếng, "Vậy được, bây giờ nàng nói đi, bồi thường cho bổn tọa thế nào?"
Ta: "..."
Ta hoài nghi có phải Lục gia ngoài miệng nói không giúp ta, nhưng lại âm thầm đi tìm Khai Dương thượng thần rồi hay không.
Nếu không, tại sao hắn không g.i.ế.c ta, còn nói chuyện dễ nghe như vậy?
Ta nhéo mạnh vào đùi mình một cái, càng thêm lắp bắp, nhưng mà vì mỹ sắc trước mắt, ta cảm thấy vẫn có thể đánh cược một lần, "Hay là, ta cũng... cho thượng thần ngủ một lần..."
Khai Dương: "..."
Sắc mặt Khai Dương đen lại đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ta: "!"
Ta lập tức sợ hãi, "Khai Dương thượng thần muốn ta bồi thường thế nào? Tất cả bảo vật của Phượng tộc ta, thượng thần cứ việc mở miệng."
Khai Dương liếc nhìn ta một cái, "Nàng thấy bổn tọa thiếu bảo vật sao?"
Ta lại lắc đầu, người giàu nhất thần tộc chính là Bắc Đẩu Thất Tinh.
Ta nghèo từ ngữ, "Vậy thượng thần muốn ta bồi thường thế nào?"
Khai Dương trầm ngâm một lát, "Vũ Khúc cung của bổn tọa thiếu một nữ chủ nhân."
Ta: "?"
Ta: "!"
Ta: "..."
Là ý ta nghĩ sao?
Tim ta đập nhanh hơn rất nhiều nhịp, buột miệng thốt ra: "Ta có thể!"
......
Nhưng lúc này, ta lại hoài nghi là ta không thể.
Khai Dương thượng thần sau khi đưa ta về Vũ Khúc cung, liền giam lỏng ta, ngay cả tự do cá nhân ta cũng không có.
Đương nhiên, lời nói của hắn rất dễ nghe: "Sa Sa, nàng đã đồng ý làm nữ chủ nhân của Vũ Khúc cung thế nên chúng ta cần là phải vun đắp tình cảm trước."
Nhưng mà chẳng ai vun đắp tình cảm, mà lại bắt đầu từ việc cấm đối phương ra khỏi cửa cả!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phuong-hoang-nho/chuong-5.html.]
Ta đã ở trong Vũ Khúc cung trừng mắt với Khai Dương một tháng rồi.
Không, nói chính xác là ta trừng mắt với hắn.
Hắn giống như người không có việc gì làm, nên tu luyện thì tu luyện, nên thiền định thì thiền định.
Ta hoài nghi là hắn cảm thấy trực tiếp đánh ch/3t ta, sẽ bị phụ thân ta dẫn theo cả Phượng tộc đến truy sát, dù sao Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta ở trong thần tộc cũng có chút uy vọng, phụ thân ta chính là tôn giả của thần tộc.
Cho nên, hắn muốn lặng lẽ bức 4 ta. Ai mà biết, ta ghét nhất chính là không được ra ngoài.
Một tháng này, ta đã từ lúc nhìn thấy Khai Dương liền đỏ mặt, kích động, tim đập nhanh, biến thành nhìn thấy hắn liền u oán, ai oán, tâm như tro tàn.
Có lẽ là ánh mắt ai oán của ta quá rõ ràng, lúc này, hắn rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn ta một cái.
"Sao vậy, Sa Sa?"
Ta: "..."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Hắn còn có mặt mũi hỏi sao vậy!
Ta rốt cục cũng nhịn không được nữa, nói: "Khai Dương thượng thần, người có cảm thấy trạng thái hiện tại của chúng ta không đúng hay không?"
Hắn "A" một tiếng: "Nàng thèm muốn dung mạo của bổn tọa, bổn tọa liền cho nàng cơ hội quang minh chính đại thèm muốn. Có gì không đúng sao?"
Ta: "..."
Nghe thì có vẻ rất có lý đấy.
Hắn lại nói: "Nàng đừng nói nữa, nàng cứ việc nhìn bổn tọa là được rồi."
Ta: "..."
Bây giờ mọi người biết tại sao ta lại nói ta không thể chứ?
Đúng vậy, hắn không chỉ không cho ta ra ngoài, còn không cho ta nói nhiều!
Lại ba ngày, ta cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ phát điên mất.
Ta nhân lúc Khai Dương đang thiền định, lén truyền âm cho Dao Quang, "Dao Quang, cứu mạng!"
Dao Quang hỏi: "Sao vậy?"
Ta: "Lục ca nhà muội là một tên bi3n thai, hắn giam lỏng ta."
Dao Quang lập tức hưng phấn, "Cái gì, Lục ca ta rốt cục cũng tìm được tỷ rồi!"
Ta còn chưa kịp nói gì, liền cảm thấy không khí bên cạnh lạnh đi vài độ, ngẩng đầu, thì ra không biết từ lúc nào Khai Dương đã đứng bên cạnh ta.
Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ mở: "Bổn tọa bi3n thai?"
Ta: "!"
Ta vội vàng đứng dậy, kết quả, do kinh hãi, chân mềm nhũn, không đứng vững, trực tiếp ngã nhào về phía Khai Dương.
Hắn theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy ta, bàn tay thô ráp của ta lại ôm lấy cổ hắn, môi còn in lên má hắn.
Ta đột nhiên lại nhớ tới chuyện lúc ta sáu trăm tuổi, có một cô nương tỏ tình với hắn, hôn lên má hắn, bị hắn đánh ch/3t.
Ta: "!"
Ta vội vàng đẩy hắn ra, nhảy dựng lên, "Thượng thần, ta không phải cố ý."
Hắn nhìn nhìn bàn tay của mình, vẻ mặt hình như còn có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối sao?!
Nhất định là ta nhìn lầm rồi.
Hắn đưa ta về Vũ Khúc cung là vì muốn tra tấn ta, căn bản không phải muốn ta làm nữ chủ nhân của Vũ Khúc cung, hơn một tháng nay ta đã nhìn ra rồi.
Nếu không, hắn sẽ không bày ra Thất Thập Nhị Linh Trừ Ma trận ở Vũ Khúc cung.
Thất Thập Nhị Linh Trừ Ma trận!
Ngươi có dám tin, đó là trận pháp mà Bắc Đẩu Thất Tinh chuyên dùng để diệt ác ma và tà linh!
Ngay cả Thiên Đế cũng chưa chắc có thể toàn mạng bước ra khỏi trận pháp này.
Quả nhiên, hắn nhướng mắt, nói: "Vốn dĩ định dẫn nàng ra ngoài chơi một vòng, xem ra nàng không muốn ra ngoài lắm, chỉ muốn thèm muốn bổn tọa, vậy nàng cứ tiếp tục thèm muốn bổn tọa đi."
Ta: "..."
Ta: "..."
Ta: "..."
Ai mà biết được, ta đã bị nhốt đến phát điên rồi.