Phượng Triều Dương - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:34:25
Lượt xem: 196
22
Khi từ chỗ Ninh Vương bước ra, sắc mặt Triều Dương vô cùng thê lương, gần như không đứng vững.
Ta đỡ lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, chúng ta về nhà đi.”
Triều Dương lại lắc đầu: “Đi đến phủ Thị lang.”
Lúc này đã là canh tư.
Ánh trăng vốn trong trẻo giờ đây lại bị tầng mây dày đặc che khuất.
Chỉ còn lại vài ngôi sao, điểm xuyết màn đêm.
Trong phủ Thị lang.
Thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Tần Huyền vẫn chưa đi ngủ.
Sau khi từ trong ngục trở về, lại bị giam cầm trong phủ, thần kinh hắn trở nên càng thêm suy nhược, hơn nữa trước mắt lại luôn nhìn thấy người thê tử c.h.ế.t thảm tới tìm hắn đòi mạng.
Vì vậy, trong lòng hắn kinh sợ không yên, người cũng trở nên càng thêm nôn nóng.
Giờ phút này, Triều Dương đột nhiên đến.
Hắn theo bản năng nhíu mày: “Công chúa tới phủ thần vào giờ này, sợ là không ổn.”
Ánh nến trong thư phòng lay động, chiếu rõ ràng vẻ không kiên nhẫn trên khuôn mặt hắn.
Triều Dương lại không hề để ý, nàng ta ôm chặt lấy hắn, giọng nói có chút run rẩy.
“Huyền lang, ngươi đọc cho ta nghe bài 《 Phượng Triều Dương 》được không?”
Tần Huyền khó hiểu nói: “《 Phượng Triều Dương 》gì cơ?”
Triều Dương nghe thấy vậy, cả người cứng đờ.
Nàng ta chậm rãi buông tay, ngơ ngác nhìn Tần Huyền: “Ngươi không biết sao?”
Tần Huyền lắc đầu, lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Khuôn mặt Triều Dương trước mắt hắn dường như lại trùng khớp với khuôn mặt của Nguyệt Nương.
Phượng Triều Dương?
Hình như hắn đã nhìn thấy ở đâu đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phuong-trieu-duong/chuong-16.html.]
Nhưng thật sự không thể nghĩ ra được.
Triều Dương dường như không thể chấp nhận được, đột nhiên duỗi tay kéo lấy cổ áo của hắn, giọng nói trở nên chua ngoa: “Ngươi không biết sao?”
Ngay sau đó, nàng ta đã bị Tần Huyền hung hãn đẩy ngã, đập đầu vào kệ sách phía sau.
Tần Huyền tức giận nói: “Ngươi phát điên gì vậy?”
Hắn dùng toàn lực, kệ sách bị đập đến rung chuyển, có mấy quyển sách rơi xuống đất.
Giấy tờ bị kẹp trong sách cũng theo đó mà bay tứ tung khắp nơi..
Trong số đó, một tờ giấy rơi xuống trước mặt Triều Dương.
Triều Dương vô thức liếc nhìn qua, tầm mắt lập tức bị thu hút.
Trên trang giấy đã có chút ố vàng, những dòng thơ nhỏ được viết bằng nét chữ thanh tú, uyển chuyển như mây
【Máu đào ngưng kiếm quang, có Phượng Triều Dương.
Thú tiếng trống đoạn trường, ngăn qua tứ phương.
Đêm khuya mưa gió ảm đạm, cô thành nhìn xa.
Nhưng tấu ca chưa trọn, đợi người về cố hương.】
Mà trên chỗ ký tên rõ ràng viết: Lâu Tâm Nguyệt, viết ngày 7 tháng 9, năm Kiến Nguyên thứ 13.
Triều Dương không thể tin được cầm lấy tờ giấy, bàn tay không khỏi run rẩy.
Sau một lúc lâu, Triều Dương đột nhiên ngẩng đầu lên trời bật cười.
Nàng ta càng cười càng lớn tiếng.
“Ha ha ha…… Hóa ra là nàng…… Tại sao lại là nàng…… Thật buồn cười a ha ha ha……”
Tần Huyền ở bên cạnh, dường như đã hồi phục lại tinh thần, nhìn tay mình vẫn đang ở giữa không trung giữ nguyên tư thế đẩy người, không hiểu vì sao bản thân lại mất kiểm soát như vậy.
Hắn vội vã đẩy đống sách rơi đầy đất ra, muốn đỡ Triều Dương đứng dậy.
Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Triều Dương, hắn lại ngây ngẩn cả người.