Quay ngược thời gian - 3
Cập nhật lúc: 2024-11-01 21:19:53
Lượt xem: 647
Lúc trước tôi nghe nói mẹ của Chu Ngân đã qua đời khi ông ấy 20 tuổi. Tính toán thời gian, chắc là vào năm nay.
Tôi lặng lẽ đẩy cửa hé ra và nhìn vào bên trong. Nội thất trong nhà được trăng trí theo phong cách công nghiệp phổ biến, nguyên liệu thô và nguyên chất.
Ngôi nhà rất nhỏ, dường như chỉ có một căn phòng.
Chỗ được gọi là phòng khách lại là nơi Chu Ngân ngủ.
Sắc mặt mẹ chồng trắng bệch, thân hình vô cùng gầy gò.
Bà ho hai tiếng mới nói: "Hôm nay mẹ đã đưa tiền nhà cho chủ nhà, con không cần sốt ruột vì chuyện tiền thuê nhà nữa."
Chu Ngân sửng sốt: "Mẹ lấy đâu ra tiền?"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nói xong, giống như nhớ ra cái gì, lại nói: "Thuốc bảo mẹ mua đâu rồi? Mẹ không cần quan tâm nhiều như vậy."
Chu Ngân nói: "Con đưa tiền cho mẹ là để mua thuốc, mẹ quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
Mẹ chồng mím môi: "Thân thể mẹ, mẹ tự biết, chữa trị cũng vô ích, cũng không khỏi. Mẹ không muốn liên lụy con, c.h.ế.t sớm bớt lo."
Lời này giống như chạm vào nỗi lòng của Chu Ngân: "Nếu thật sự không muốn liên lụy con, lúc trước cũng đừng sinh ra con. Hiện tại lại nói những lời vô nghĩa như vậy, có năng lực thì mẹ c.h.ế.t ở bên ngoài đừng để cho con biết, cả đời đừng để cho con nhìn thấy."
Không khí trong nháy mắt căng thẳng.
Tôi đứng ở cửa xem, đột nhiên ợ lên một tiếng. Là đói bụng.
Tôi vội che miệng lại, nhưng đã muộn.
Hai người trong phòng đồng loạt xuyên qua khe cửa nhìn về phía tôi. Đặc biệt là Chu Ngân, ánh mắt kia dường như muốn lột da tôi.
Tôi cũng rất oan uổng.
Từ lúc trở lại quá khứ tới bây giờ đã 12 giờ, một ngụm nước cũng không uống, thần tiên cũng chịu không nổi.
Tôi bị buộc phải "xuất hiện".
Tôi nói dối mình là bạn của Chu Ngân, cha mẹ qua đời, từ nơi khác tới nương tựa người thân. Lần này trở về mới phát hiện người thân đã dọn đi, may mà gặp được Chu Ngân.
Tôi tội nghiệp nhìn Chu Ngân: "Anh ấy tốt bụng cho con ở lại chỗ này vài ngày. Dì ơi, có được không ạ?"
Mẹ chồng nghe vậy thì lập tức tỏ vẻ đau lòng. "Con yên tâm, chỉ cần không chê nơi này là được, con muốn ở bao lâu thì ở."
Những lời này khiến Chu Ngân không nhịn được nhìn tôi vài lần. Anh dùng khẩu hình miệng nói với tôi: "Đồ lừa đảo."
Ha ha, đồ lừa đảo tôi đây không chỉ được ở đây mà còn sẽ dùng trang sức anh mua cho tôi lúc già để chữa bệnh cho mẹ anh.
Tôi trừng mắt nhìn lại Chu Ngân. Tôi càng cảm thấy mình đã tốn rất nhiều tiền cho chuyến đi về quá khứ này .
04
Nhà Chu Ngân thật sự quá mức đơn sơ. Đơn sơ đến mức chỉ có một cái giường gấp
"Tối nay cô ngủ ở chỗ này." Anh nói và đẩy chiếc giường gấp về phía tôi.
Tôi nhìn bốn phía một lượt rồi hỏi: "Vậy tối nay anh ngủ ở đâu?"
Chu Ngân trải mấy tờ báo trên mặt đất, dùng hành động để cho tôi biết câu trả lời của anh.
Như này thì làm sao ngủ được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quay-nguoc-thoi-gian/3.html.]
Thấy vẻ mặt của tôi, Chu Ngân nhướng mày: "Hay là đổi đi?"
Tôi vội vàng cười nói: "Không được không được, anh là đàn ông mà."
Thời tiết quá nóng, tôi nằm ở trên giường gấp lăn qua lăn lại một lúc lâu mới ngủ được.
Lúc sau, tôi tỉnh giấc do bị muỗi đốt.
Gãi gãi cổ, tôi mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện Chu Ngân ngồi xếp bằng dưới đất, bên cạnh đặt một chiếc đèn bàn rất nhỏ, đang tập trung làm gì đó.
"Anh vẫn chưa ngủ à?"
Tôi ngồi dậy, Chu Ngân nghiêng người, tôi mới phát hiện trên mặt đất bày mấy cái máy BP và hơn mười con pokemon nằm rải rác trên mặt đất.
Ở thời đại này, những thứ đồ chơi này chính là mặt hàng cao cấp.
Khi còn bé tôi còn chơi qua.
"Làm sao anh có mấy thứ này?" Tôi có chút hứng thú, đang định đưa tay lấy thì bị Chu Ngân ngăn lại
"Còn chưa sửa xong, đừng đụng lung tung."
"Anh biết sửa cái này?"
"Ừ."
Tôi cảm thấy thật ngạc nhiên khi một người đàn ông có gia đình nghèo và chưa bao giờ sử dụng những thứ này lại có thể sửa được thứ này.
Nghĩ lại, năm đó hình như Chu Ngân đã kiếm được rất nhiều tiền trong lĩnh vực sản xuất đồ chơi
Ngay cả trong bùn cũng có thể khiến con người tỏa sáng rực rỡ.
"Anh kiếm được bao nhiêu tiền khi làm cái này? Tôi nghe nói Thâm Quyến rất nhiều cơ hội, sao không anh không qua bên đó để phát triển?"
Anh nói mà không thèm ngước mắt lên: "Không muốn."
Tôi còn muốn khuyên nhủ hai câu, Chu Ngân trực tiếp đưa tay lên trán tôi, ấn tôi trở lại giường.
"Sao cô lại nói nhiều như vậy, mau ngủ đi."
Tôi bĩu môi, chỉ vào chỗ bị muỗi đốt trên người: "Anh xem, tôi sắp bị muỗi đốt c.h.ế.t rồi, thật sự không ngủ được."
Chu Ngân nhíu mày, đứng dậy lấy ra một cái quạt đuôi mèo từ trong tủ đưa cho tôi.
"Cái này để làm gì vậy?"
"Tự mình quạt."
Tôi há hốc mồm "Anh cho tôi tinh dầu gió cũng được."
"Không, nó tốn tiền."
"Hừ, đồ keo kiệt."
Tôi lấy quạt, tự quạt cho mình nhưng càng quạt càng thấy nóng.
Tôi trả lại quạt đuôi mèo cho Chu Ngân rồi quay lưng về phía anh, dùng chăn che kín mình. Thà rằng nóng c.h.ế.t tôi cũng không muốn bị muỗi đốt chết.