Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quay ngược thời gian - 4

Cập nhật lúc: 2024-11-01 21:20:16
Lượt xem: 646

Khi tôi ngủ thiếp đi, không biết ai xốc chăn lên chỉ cảm thấy từng đợt mát mẻ. Cứ như thể có ai đó đang quạt gió về phía tôi vậy. Vô cùng thoải mái.

 

Tôi đã không tỉnh giấc giữa chừng cho tới khi trời sáng.

 

Ngày hôm sau khi tôi mở mắt ra, Chu Ngân đã đứng dậy thay quần áo. Anh nhanh chóng cởi áo, lộ ra nửa người trên rắn chắc.

 

Tôi không thể không ngạc nhiên. Anh chàng với bờ vai rộng, chân dài, m.ô.n.g vểnh này lại là chồng tương lai của tôi.

 

Tôi đang cảm khái, đột nhiên Chu Ngân quay đầu lại, trực tiếp nhìn tôi.

 

Đậu má, là do tôi bất cẩn!

 

Chu Ngân cười khẩy: "Đừng giả bộ nữa.”

 

Tôi nhắm chặt mắt lại, không để ý tới anh.

 

Chu Ngân dùng chân đá vào giường: "Dậy rồi thì đi đi."

 

Lúc này tôi giả bộ không nổi nữa: "Đi đâu?"

 

"Cô chỉ có thể ở một đêm."

 

Tôi hoảng hốt: "Nhưng tối qua dì đồng ý cho tôi ở đây rồi mà?"

 

"Nhà này là tôi thuê!"

 

Nghĩa là chỉ cần anh không đồng ý thì không ai có thể ở lại đây. Người này sao lại như vậy chứ!

 

Tôi còn nghĩ rằng, qua một đêm quan hệ của chúng tôi sẽ tốt hơn một chút.

 

Tôi muốn nói thêm mấy câu thì trong phòng đột nhiên có tiếng động lớn. Sắc mặt Chu Ngân lập tức thay đổi, nhanh chóng lao vào phòng, lúc đi ra còn ôm mẹ Chu: "Mẹ tôi ngất xỉu rồi."

 

05

 

Mẹ anh được chuẩn đoán là mắc bệnh ung thư. May mắn thay, nó vẫn còn đang trong giai đoạn đầu và còn có thể chữa trị. Nhưng Chu Ngân không đủ khả năng chi trả số tiền điều trị.

 

Khi ra khỏi phòng bệnh, tôi nhìn thấy Chu Ngân đang ngồi ở hành lang hút thuốc.

 

"Tại sao anh vẫn hút thuốc?"

 

Tôi nhớ rằng Chu Ngân lúc già không bao giờ hút thuốc. Chu Ngân nhìn tôi nhưng không trả lời.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Tôi bị viêm mũi và dị ứng với thuốc lá.” Tôi lẩm bẩm, vừa nói xong, tôi đã bị sặc thuốc và ho đỏ cả mắt.

 

“Già mồm."

 

Nói xong, anh dập điếu thuốc đi. Mẹ Chu cần tiền để chữa trị, Chu Ngân  hiển nhiên không có khả năng trả tiền viện phí.

 

Tôi kiểm kê đồ đạc của mình và nói: “Ngoài vòng tay, tôi còn có dây chuyền và hoa tai. Tất cả đều có thể chi trả chi phí điều trị trong thời gian này. Phần còn lại thì chúng ta cùng nghĩ biện pháp.”

 

"Tôi không dùng tiền của phụ nữ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quay-nguoc-thoi-gian/4.html.]

 

Tôi ngạc nhiên “Vậy hôm trước anh tống tiền làm gì?”

 

“Tôi…” Chu Ngân dừng lại, hiếm khi không nói nên lời. Vành tai đỏ như muốn chảy máu: "Đó chỉ là ngoài ý muốn."

 

Chu Ngân im lặng một lát: "Hơn nữa tôi không có tống tiền, tôi là mượn."

 

"Được rồi được rồi, coi như đồ tôi cho anh mượn."

 

Chu Ngân mím môi: "Điều đó khác."

 

Có gì khác?

 

Tôi đang định hỏi, nhưng chưa kịp nói thì đã nghe thấy một giọng nói từ cuối cầu thang bệnh viện truyền đến: “Em trai, nghe nói mẹ chúng ta đang ở bệnh viện?”

 

Khi tôi nhìn lên, tôi nhìn thấy một người đàn ông. với cái đầu béo và đôi tai to, tóc còn nhờn hơn cả dầu ăn. Còn có mấy người đi theo phía sau, dáng vẻ rất khó coi.

 

Chu Ngân đứng dậy, chắn tôi lại phía sau. Anh ấy gật đầu với người kia: “Anh Nghị.”

 

Người đàn ông được gọi là "Anh Nghị" từ trong túi lấy ra một chiếc phong bì, đặt lên ghế trước mặt Chu Ngân: "Đây là một chút tâm ý của tôi. Hãy suy nghĩ lại lời nói của tôi rồi đến tìm tôi. Dù sao mẹ cậu cũng cần tiền chữa bệnh, cậu nghĩ thế nào?"

 

"Đối tượng của cậu à? Cô gái này rất đẹp."

 

Vẻ mặt Chu Ngân có chút nghiêm nghị, có thể thấy được nắm đ.ấ.m của anh đang nắm chặt. Anh Nghị vỗ vai Chu Ngân: "Đừng lo lắng, tôi không làm gì đâu."

 

Anh ta nhìn tôi lần nữa, vẫy tay rồi bỏ đi trong vòng vây của một nhóm tay sai.

 

 Sau khi nhóm người này rời đi, tôi hỏi: "Họ bắt anh làm gì vậy?"

 

"Không phải việc của cô."

 

 "Tôi là vợ tương lai của anh, tại sao không phải việc của tôi!"

 

Chu Ngân nhìn tôi, ánhmắt anh ấy rõ ràng đã thay đổi. Tôi mới nhận ra mình đã nói sai điều gì đó. Giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn: “Ý tôi là, anh hôn tôi…”

 

“Người đàn ông lúc nãy tên là Lưu Niên Nghị, hắn điều hành tất cả các quán karaoke ở đây."

 

Không ngờ Chu Ngân lại chủ động nói cho tôi biết. nên tôi lập tức im lặng và lắng nghe.

 

"Quảng Đông đã sản xuất một loạt sản phẩm điện tử như máy chơi game và điện thoại di động. Họ dự định lấy và bán kèm nhãn mác họ muốn tôi đi theo họ."

 

Ngành công nghiệp điện tử mới nổi ở Trung Quốc vào thời điểm này. Giá bán rất đắt. Nhưng đó không phải là điều tốt sao? Chu Ngân nhìn tôi: “ Họ bán hàng giả. ”

 

Tôi chợt nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Khi tôi gặp ông già, ông ấy đã có chỗ đứng trong ngành. Ông ấy nói rất ít về kinh nghiệm trong quá khứ của mình.

 

Điều duy nhất tôi biết là một số báo cáo tôi thấy trên các tạp chí. Ông ấy bắt đầu kinh doanh riêng ở tuổi 28, dần dần thành lập ở Quảng Châu và sau đó tạo dựng được tên tuổi cho mình.

 

Còn bây giờ anh chỉ mới 20 tuổi. Giữa đó có khoảng thời gian 8 năm là thời kỳ vàng cho sự phát triển của ngành điện tử trong nước.

 

Đột nhiên tôi nghĩ đến một thông tin, ông ấy đã từng vào tù! Tôi đột nhiên đứng dậy và nhìn Chu Ngân. "Anh định đi theo anh Nghị kia à?"

 

Chu Ngân mím môi. Phải rất lâu sau anh ấy mới trả lời tôi: “Tôi phải cứu mẹ tôi”.

Loading...