Quay ngược thời gian - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-01 21:20:41
Lượt xem: 679
06
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu vì sao, Chu Ngân lúc già lại rất ít khi kể về quá khứ của mình.
Năm đó ông ấy chính vì muốn cứu mẹ mình mà đi theo tên anh Nghị đó, bước vào con đường sai lầm.
Sau khi làm phẫu thuật xong, mẹ Chu Ngân biết được con trai mình tham gia vào hoạt động bất hợp pháp mà tinh thần suy yếu làm bệnh tình nặng hơn sau đó qua đời.
Trái tim tôi bị thắt đến đau đớn.
Chuyện này, ông ấy một chữ cũng không nói với tôi. Mặc dù chúng tôi đã kết hôn.
Nhưng ông ấy luôn coi tôi là một người bạn nhỏ.
Tôi cũng không nghĩ tới chuyện hỏi ông về quá khứ, dù sao lúc trước tôi là vì tiền mới kết hôn với ông ấy.
Năm đó, Chu Ngân đã cứu mạng mẹ tôi.
Khi ấy, tôi quỳ gối trước cửa phòng phẫu thuật, cầu xin bác sĩ cứu mẹ tôi. Nhưng do không có tiền viện phí nên bị từ chối.
Cuối cùng, là Chu Ngân giúp tôi.
"Chu Ngân, anh có tin tôi không?"
Tôi siết chặt bàn tay: "Lần này, tôi muốn giúp anh."
Tôi đã bán tất cả các đồ trang sức bằng vàng mà tôi đeo trên người. Toàn bộ dùng để trả tiền cho lần điều trị đầu tiên của mẹ Chu Ngân.
"Cô không cần phải làm đến mức này đâu."
"Nếu anh thật sự cảm thấy ngại thì sau này trả lại gấp đôi cho tôi cũng được."
Tôi nhếch môi, lời nói này là lời mà trước kia anh nói với tôi, hiện giờ tôi cũng chỉ trả lại mà thôi. Hơn nữa việc làm này chắc chắn tôi sẽ không bị thiệt.
Có khoản tiền này, bệnh tình của mẹ Chu Ngân cũng dần dần ổn định. Nhưng mà bệnh của bà ấy không phải nói khỏi là có thể khỏi luôn được.
"Nhóc con, con là một cô gái tốt nhưng cũng đừng trả tiền viện phí cho bác." Mẹ Chu Ngân nằm trên giường bệnh, nắm tay tôi: "Tiểu Ngân đi theo dì, một ngày tốt lành chưa từng có. Từ khi nó sinh ra ba nó đã bỏ đi rồi, sức khỏe dì không tốt, cũng không có làm được gì, may mà đứa nhỏ này có chí tiến thủ."
Nói xong bà thở dài: "Dì cũng không có nguyện vọng gì khác. Chỉ hy vọng sau khi c.h.ế.t đi, nó có thể vì chính mình mà sống."
Xuyên qua khuôn mặt tái nhợt của mẹ Chu Ngân, tôi giống như thấy được trước đây, lúc mẹ tôi nằm trên giường bệnh.
"Dì không phải gánh nặng."
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y mẹ Chu Ngân, nói từng chữ nói: "Dì là chỗ dựa của Chu Ngân, là tín ngưỡng của anh ấy, là phương hướng đi tới của anh ấy. Coi như là vì anh ấy, dì phải sống thật tốt."
Mãi cho đến khi mẹ Chu Ngân ngủ, tôi mới từ phòng bệnh đi ra.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Chu Ngân đứng ở bên ngoài. Cũng không biết đã ở đó bao lâu.
Tôi giật mình: "Sao không đi vào?”
Hốc mắt Chu Ngân có chút ửng đỏ. Anh nhìn về phía tôi, hỏi một câu: "Vì sao?"
Tôi sửng sốt, lúc sau mới biết anh hỏi tôi vì sao lại giúp anh mà không hề do dự.
"Tôi thích anh, sợ mẹ anh không cứu được, sau này anh gặp được cô nhóc cần giúp đỡ liền nhịn không được đồng tình vươn tay giúp đỡ, sau đó lại biến đối phương thành vợ anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quay-nguoc-thoi-gian/5.html.]
Tôi mở to mắt: "Chờ khi anh có tiền, trở thành người đàn ông giàu có, gặp được người đáng yêu như tôi, cũng không cho phép vứt bỏ tôi, nghe không?"
"Ừm, sở thích của tôi cũng không tệ như vậy."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi ậm ừ: "Đúng thật là không tệ thật."
Sửng sốt hai giây, tôi thốt lên: "Không đúng, anh đang mắng ai vậy!"
Chu Ngân nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của Chu Ngân kể từ khi xuyên về quá khứ tới nay.
Anh đưa tay xoa tóc tôi, nói một câu: "Biết rồi."
07
Mẹ Chu Ngân nằm viện, buổi tối ngủ ở nhà chỉ còn lại tôi và Chu Ngân.
Chu Ngân bảo tôi ngủ trong phòng nhỏ của mẹ Chu, tôi không chịu.
"Tôi không ngủ một mình được."
"Thật sao?"
Chu Ngân liếc tôi một cái: "Tôi thấy cô ở nhà tắm không phải ngủ rất ngon sao? Người đã đi hết rồi còn không tỉnh."
Cười gường một chút, tôi lên tiếng: "Thật không hổ là anh, một nhân loại đáng sợ có trí nhớ như người máy."
Cuối cùng tôi vẫn đi vào căn phòng nhỏ. Chủ yếu là không muốn Chu Ngân ngủ trên sàn nhà nữa.
Đi vào tôi mới phát hiện, trong không khí tràn ngập mùi tinh dầu gió. Hẳn là có người đã sớm giúp tôi xịt thuốc đuổi muỗi.
Cả người tôi nằm sấp trên giường, lấy chăn che mặt.
Người đàn ông này.... Chu Ngân ngoài miệng không nói, nhưng lại nhận không ít việc.
Buổi tối còn phải đến nhà tắm công cộng dọn dẹp.
Tôi nghĩ đến những gì bà chủ đã nói hôm đó, hỏi một câu: "Bây giờ anh quét dọn nhà tắm đều miễn phí sao?"
"Không phải."
Chu Ngân đứng lên cạnh tôi: "Lúc trước mẹ tôi làm thiếu công, lần trước là giúp bà ấy bù công, bây giờ đi làm vẫn thanh toán theo tiền công bình thường."
"Tiền cũng không nhiều, vì sao không nghỉ?"
Chu Ngân nhìn tôi một cái, không trả lời tôi.
Tôi lập tức hiểu ra. Hiện tại tình huống của Chu Ngân có ít còn hơn không.
Nhưng tôi luôn cảm thấy rằng đây không phải cách kiếm tiền hữu ích.
Với đầu óc của Chu Ngân mà lại đi quét dọn nhà tắm thì thật đáng tiếc.
"Hôm nay để tôi đi cho!"
Chu Ngân nhìn tôi một cái, tôi vỗ vỗ ngực: "Tôi là chuyên gia lau dọn đó."