Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quay ngược thời gian - 8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-11-01 14:21:51
Lượt xem: 1,161

10

 

Hình như tôi đã có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, tôi lại trở về cuộc sống trước của mình, còn thấy được Chu Ngân. Anh ngồi một mình trong văn phòng rộng rãi.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính rơi xuống đất, phía xa chính là một sân golf.

 

Khi yêu, người đàn ông ấy đã ở đó tự tay dạy tôi đánh golf.

 

Thể thao thật sự rất nhàm chán. Ông ấy đang xem tài liệu, trên bàn còn đặt một tấm ảnh chụp chung của chúng tôi.

 

Ngoại hình của ông ấy trông rất trẻ. Từ trong ảnh thật sự rất khó nhìn ra chúng tôi kém nhau 20 tuổi.

 

"Đây là ai?" Cửa phòng làm việc mở ra, tôi nghe thấy có người hỏi ông ấy.

 

Người đàn ông mỉm cười, trả lời một câu: "Người tôi yêu."

 

Cho đến khi hai người trò chuyện xong người kia rời đi rồi, tôi nhìn thấy ông ấy cầm lấy bức ảnh chụp trên bàn rồi thở dài.

 

Cuối cùng không nói lời nào. Nhưng ánh mắt kia, làm cho tôi nhịn không được đỏ hai mắt.

 

"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu?"

 

Hình ảnh kia bắt đầu bị xé rách, tôi nghe thấy có người gọi tôi. Tôi cố gắng mở mắt ra, gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

 

Mẹ chồng?

 

Không đúng.

 

Tôi ý thức được mình ở kiếp đó đã chết.

 

Bây giờ tôi đã du hành thời gian. Tôi đổi giọng nói: "Dì Chu."

 

"Con nằm im đừng nhúc nhích."

 

Mẹ Chu Ngân lau nước mắt: "Con tỉnh rồi, thật tốt quá, con tỉnh rồi."

 

"Chu Ngân đâu ạ?"

 

Nghe vậy, dì Chu trầm mặc. Lòng tôi trầm xuống, hỏi lại lần nữa: Chu Ngân đâu ạ?"

 

"Nó....bị bắt lại rồi."

 

Hôm đó Lưu Niên Nghị dẫn người đến nhà tắm, là Chu Ngân cứu tôi và bà chủ.

 

Anh ấy điên lên khi thấy người tôi dính đầy máu. Cầm lấy xẻng đập vào người Lưu Niên Nghị. Mặc dù không có ai mất mạng cả, nhưng so với cái c.h.ế.t thì khổ sở hơn.

 

Lưu Niên Nghị cả đời tàn tật. Chu Ngân vẫn bị kết án.

 

Tôi giữ được mạng của mẹ Chu Nghị, vẫn không thể ngăn cản vận mệnh của Chu Ngân.

 

May mắn là, Chu Ngân phạm tội không cố ý gây thương tích nên bị phạt không nặng.

 

Ngày ra tù, tôi và mẹ Chu Ngân cùng đi đón anh.

 

Mấy tháng không gặp, người anh gầy đi không ít, tóc bị cạo thành đầu đinh.

Tôi không để ý nhiều như vậy, giống như một quả pháo nhỏ xông tới nhào vào trong lòng anh bắt đầu khóc. Giống như muốn đem tất cả uất ức xả ra hết.

 

Chu Ngân vuốt mặt tôi: "Không sao, mặt vẫn chưa bị hủy."

 

Tôi vừa khóc vừa cười, Chu Ngân nắm lấy tay tôi: "Đi thôi, về nhà thôi."

 

Chu Ngân đã quyết định đi Thâm Quyến.

 

Doanh nghiệp trước kia mời anh đã đề nghị anh đến làm việc một lần nữa và nói sẽ trả lương gấp đôi cho anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quay-nguoc-thoi-gian/8-end.html.]

Qua là chuyện của Lưu Niên Nghị đã ảnh hưởng đến Chu Ngân ở mức độ nào đó, làm cho anh cảm thấy không có tiền thì chỉ có thể bị đánh, hoặc là vì nguyên nhân gì khác, dù sao lần này anh ấy đã đồng ý.

 

Nhưng không giống như lần trước, bây giờ anh đã chuẩn bị "mang theo gia đình" mang theo cả tôi đi cùng. Chu Ngân đã đưa tôi đi tìm phòng từ trước.

 

"Ở bên đó, em có thể gặp khó khăn hơn bây giờ"

 

Chu Ngân nói trước với tôi: "Điều kiện bên kia có thể tốt hơn bên này nhưng cũng rất khó khăn."

 

"Tôi biết."

 

"Thâm Quyến tôi cũng chưa từng đi qua, cùng lắm nếu em đến đấy..."

 

"Có thôi hay không."

 

Tôi ném hành lý xuống đất: "Có phải anh không muốn dẫn em đi không?"

 

Chu Ngân nói: "Tôi là sợ em chịu ấm ức."

 

"Em cũng không ngốc, em sẽ không để mình chịu ấm ức."

 

Tôi nói xong Chu Ngân nhìn tôi thật lâu, thật lâu sau mới nói một câu: "Em còn không ngốc? Khắp thiên hạ không ai ngốc hơn em."

 

Lúc tôi và Chu Ngân xuất phát, bà chủ phòng tắm cũng tới.

 

Lúc trước bà bị thương nặng hơn tôi, phải nằm viện ba tháng mới bình phục.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

"Các người yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bà Chu."

 

Tôi đang cảm động, chợt nghe thấy bà ấy tiếp tục nói: "Nhớ gửi tiền cho tôi đúng hạn là được."

 

"Chắc chắn rồi."

 

Tôi cười thật tươi, ra sức vẫy vẫy tay với bà ấy "Chị La, em sẽ nhớ chị, chị cũng phải nhớ nhớ em."

 

"Không, tôi mới không muốn nhớ. Tôi ước gì các người đi nhanh lên, đến lúc đó tiền dịch vụ mát xa tinh dầu toàn bộ rơi vào trong túi tôi. Mau đi đi, không ai nhớ cô đâu."

 

Bà chủ đẩy tôi và Chu Ngân vào cửa soát vé, trước khi vào cửa tôi quay đầu lại, nhìn thấy bà chủ đang lau nước mắt ở bên kia.

 

Bà chủ phòng tắm thật là kẻ lừa đảo.

 

Xe lửa màu xanh chậm rãi di chuyển về phía trước. Những gì đang chờ đợi chúng tôi là một cuộc hành trình dài. Nhưng tôi và Chu Ngân đều sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau. Tôi biết lần này vào phía Nam, chúng tôi đều sẽ có tương lai tươi sáng.

 

"Thật ra, em có một chuyện muốn hỏi anh." Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Ngân:

"Tại sao ngay từ đầu anh lại đồng ý giúp em, còn đồng ý đưa em về nhà?"

 

Chu Ngân đối với tôi rất tốt. Tốt đến mức tôi thậm chí không biết anh rốt cuộc thích tôi từ khi nào.

 

Chắc là không phải lúc đó lúc tống tiền của tôi, bị vẻ đẹp tuyệt vời của tôi thu hút đấy chứ!

 

"Có thể em sẽ không tin, nhưng mà tôi đã mơ một giấc mơ rất nhiều lần. Trong mơ là tôi lúc đã già, người đó không ngừng nói với tôi một câu. Ông ấy nói: Nếu cậu gặp vợ tôi năm 20 tuổi, xin hãy chăm sóc tốt cho cô ấy giúp tôi. Khi gặp em, tôi đã biết, em chính là người đó."

 

Tôi lại nghĩ tới bóng lưng cô đơn ngồi trong văn phòng kia, nắm c.h.ặ.t t.a.y phải Chu Ngân. Tầm mắt chậm rãi chuyển qua ngoài cửa sổ.

 

Bên ngoài là những cánh đồng lớn. Xanh mượt, tràn đầy sức sống.

 

Còn có thể gặp lại chứ?

 

Tôi nghĩ là có.

 

20 năm sau, tôi còn có thể gặp được Chu Ngân trẻ trung. Chỉ là lúc đấy anh đã là chồng tôi. Tôi và anh ấy già đi cùng nhau.

 

Chúng tôi đã thỏa thuận, lúc này đây, không ai được vắng mặt.

 

(--END--)

 

Loading...