Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quý Cô Ma Nữ Sống Trong Gương Của Tôi - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:11:09
Lượt xem: 73

10.

 

Tôi không dám để lộ quá nhiều trước mặt ông chủ Tạ, tôi sợ anh ấy sẽ tiết lộ với Giang Duyệt nên chỉ đành hỏi đi hỏi lại xem Phạm đại sư có cách nào khiến Giang Duyệt không biến mất hay không.

 

Phạm đại sư gần như biến mất, dạo này không trả lời tôi. Ngược lại là người bạn học trước đây giới thiệu Phạm đại sư cho tôi đã gửi tin nhắn vào một tuần sau đó: [Tử Minh, chuyện đó giải quyết xong chưa?]

 

[Tôi: Giải quyết được phân nửa rồi.]

 

Bạn học của tôi họ Mã, tên Mã Thừa Bác, là bạn cấp ba và cũng là lớp trưởng của tôi hồi đó, sau khi tốt nghiệp thì theo học trường điện ảnh nổi tiếng, con người cậu ấy nhiệt tình đó giờ. Dù thời cấp ba tôi có hơi thu mình, tốt nghiệp xong cũng không mấy tham dự hoạt động lớp, nhưng cậu ấy vẫn nhớ đến tôi.

 

[Mã Thừa Bác: Vậy thì tốt.]

 

[Mã Thừa Bác: Chúng tôi làm trong ngành này lâu rồi. Những chuyện đại loại thế này cũng gặp không ít. Ban đầu không chú ý sẽ gây họa lớn sau này, cậu đừng xem nhẹ nhé.]

 

[Tôi: Yên tâm đi, cảm ơn lớp trưởng.]

 

[Mã Thừa Bác: Không có gì, bạn học với nhau cả mà!]

 

Cậu ấy trò chuyện thêm vài lời, cuối cùng mới đi vào chủ đề chính.

 

[Mã Thừa Bác: Đúng rồi, còn có chuyện phải nói với cậu. Lớp chúng ta lâu rồi không tụ họp. Năm nay không dễ gì tập hợp gần hai mươi người, thứ năm tuần này, tại khách sạn Duyệt Lai. Cậu vắng mặt một lần rồi, lần này phải nể mặt đó nha.]

 

Tôi đơ nhẹ, đột nhiên nhớ ra lâu lắm rồi không gặp lại bạn học cấp ba.

 

Trường cấp ba tôi theo học là một ngôi trường tư thục trong thành phố, bầu không khí không tốt lắm, giáo viên thì vàng thau lẫn lộn. Lớp của chúng tôi có thể tính là khá tốt. Tuy thành tích trung bình trong khối nhưng lớp trưởng rất có trách nhiệm. Thỉnh thoảng có trường hợp bạn trong lớp bị b ắ t n ạ t, đều được lớp trưởng dẫn theo vài cán sự khác ngăn chặn. Nhờ thế mà không phát sinh chuyện gì quá cực đoan.

 

Nhưng trong ấn tượng của tôi, ngôi trường cấp ba đó luôn xảy ra một số chuyện khiến người ta phải k h i n h b ỉ và mơ hồ được học sinh rỉ tai nhau. Vì vậy, kể từ lúc tốt nghiệp, tôi chưa bao giờ quay lại đây, ngay cả lời mời dự tiệc liên hoan thăm trường lớp, thầy cô do lớp trưởng tổ chức đợt trước, tôi cũng từ chối cậu ấy vì lý do tăng ca.

 

Lần này cậu ấy giúp tôi, tôi nên tham gia là hợp tình hợp lý.

 

Nhìn chung thì nó cũng chỉ là một buổi họp mặt mà thôi.

 

[Tôi: Được. Lớp trưởng yên tâm. Lần này tôi nhất định sẽ tới.]

 

Mai là thứ sáu.

 

Tôi nhìn con số trên lịch điện thoại, đ á n h nhẹ một dấu chéo lên.

 

Bảy năm.

 

Tôi không biết Giang Duyệt trở thành m a khi nào, nhưng ông chủ Tạ đã nói với tôi rằng năm cuối cùng của quãng thời gian bảy năm đã trôi qua hơn phân nửa. May mắn là Giang Duyệt gặp tôi trước mùa xuân. Nếu như hạn chót là đầu xuân, thì tôi chỉ còn… chưa đầy hai tháng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quy-co-ma-nu-song-trong-guong-cua-toi/chuong-10.html.]

 

Dựa theo những gì Phạm đại sư nói, chỉ có một tình huống duy nhất lý giải cho việc cơ thể của l i n h h ồ n sống còn tồn tại. Đó là sống thực vật.

 

Được y tá chăm sóc gần bảy năm và vẫn luôn duy trì các dấu hiệu sinh tồn, nhưng lại không bị ràng buộc bởi bất kỳ mối liên hệ tình cảm nào. Trường hợp như trên có xác suất lớn là không được chăm sóc tại nhà, mà là trong bệnh viện. Vì thế, tôi phải kiểm tra các bệnh viện trước tiên.

 

Nhưng nếu là như vậy thì chi phí trị liệu sẽ là một con số khủng. Và phần viện phí này ai đã thanh toán?

 

Có quá nhiều vấn đề tôi không hiểu nổi, nhưng phải tìm cho được Giang Duyệt trước rồi tính sau.

 

Thành phố này có hơn một trăm hai mươi bệnh viện, bao gồm cả trung tâm y tế cộng đồng. Tìm người nằm viện trong tình trạng thực vật suốt bảy năm thì phạm vi sẽ được thu hẹp rất nhiều sau khi sàng lọc.

 

Trong số những bạn học của tôi có một số làm việc tại bệnh viện, một số làm ở cục cảnh sát, họ đều có quan hệ nhất định có thể giúp tôi tìm người. Tôi đã chi ra một khoản để nhờ họ điều tra giúp tôi một cô gái tầm hai mươi bốn tuổi tên Giang Duyệt, có khả năng là người thực vật đang nằm viện và cũng có thể đã lâm bệnh nặng, q u a đ ờ i rồi.

 

Thành phố rất lớn, có rất nhiều cô gái tên Giang Duyệt. Họ đã tìm ra vài cô gái có thông tin khá phù hợp. Suốt tuần nay tôi không ngừng đi đến chỗ của những cô gái này, sau cùng lại thất vọng nhận ra không phải cô ấy.

 

Những cô gái đó đều không phải là Giang Duyệt.

 

Từ căng thẳng đến thất vọng, rồi tê dại. Sau đó, các bạn học giúp đỡ tôi đã nói với tôi rằng không có ai tên Giang Duyệt sống thực vật trong bệnh viện bảy năm. Tử Minh à, có phải cậu tìm nhầm người rồi không? Không có người này đâu?

 

Tôi ngồi thẫn thờ ở nhà, lòng thầm nghĩ, nếu không phải thành phố này, vậy thì thành phố bên cạnh ư? Nhưng nếu cô ấy không ở trong nước thì sao? Hoặc là vốn không một ai biết cô ấy đang ở đâu. Vậy thì tôi phải làm sao đây?

 

Ngày họp lớp, tôi dặn dò Giang Duyệt ở nhà m a đợi tôi đến đón. Tôi phải tham gia tiệc họp lớp và có thể sẽ về muộn một chút.

 

Cô ấy chỉ im lặng nhìn tôi và gật đầu. Tiếp đến, nghiêm túc viết vào cuốn sổ nhỏ: Đợi Lục Tử Minh đến đón mình.

 

Tôi hỏi cô ấy: “Duyệt Duyệt, sang năm Lục Thần tổ chức concert, cô có muốn đi xem không? Hay chúng ta ở nhà xem trực tiếp? Nghe nói cậu ấy sẽ trình diễn bài ghi ta trong bộ phim lần trước đó.”

 

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, có lẽ đã nhận ra điều gì, hoặc có lẽ không, cuối cùng chỉ lắc đầu không nói.

 

Tôi mỉm cười, nói không sao, chúng ta không xem nữa. Nhưng khi vừa quay mặt đi, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình qua tấm gương của trung tâm thương mại.

 

Tôi nghĩ, dường như em vẫn chưa đổi ý, vẫn chưa buông bỏ được cái c h ế t… Nhưng tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.

 

Ngộ nhỡ tôi thực sự không tìm được cơ thể em thì sao? Giả như tôi phải làm tổn thương em thật thì thế nào? Nếu sự si tâm vọng tưởng của tôi vô dụng, tôi bắt buộc phải hỏi em. Vậy thì Duyệt Duyệt, em có thể vì tôi… không, không cần vì tôi đâu, chỉ cần vào lúc lựa chọn biến mất, em có thể suy nghĩ thêm một chút không? Chỉ một chút xíu thôi cũng được.

 

Tôi muốn cầu xin em, hãy chọn lấy sự sống.

 

Bởi vì quả thật tôi không tìm thấy em.

 

Thành phố lớn thế này, tại sao một vết tích nhỏ nhoi về em cũng không có.

Ở đây có một rổ Pandas

 

Tại sao không có một ai nhớ tới em.

Loading...