Rời Cung - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-08-20 13:00:08
Lượt xem: 1,907
Đến giờ ta mới có thời gian suy tính cách đối phó với Lý Ngạo và người tỷ tỷ tốt của ta, Xuân Chi.
Ta nhớ rõ kiếp trước, tuy rằng Lý Ngạo bị phế truất, đày vào lãnh cung, nhưng chỉ chịu khổ ba ngày đầu.
Sau đó, vì Hoàng hậu không ngủ không nghỉ chép ba ngày ba đêm kinh văn bằng m.á.u để cầu phúc cho Lý Liệt, chuộc tội cho Thái tử, khiến Hoàng thượng vô cùng cảm động. Sau đó, tin tức Thái tử không chịu nổi khổ sở của lãnh cung mà bệnh nặng lan truyền khắp nơi.
Điều này khiến Hoàng thượng mủi lòng, ra lệnh cho Nội Vụ Phủ mang đồ tốt đến lãnh cung, và cử người chăm sóc cho Lý Ngạo.
Lúc đó, ta ở trong lãnh cung, đương nhiên biết rõ ngọn nguồn sự việc. Lý Ngạo không phải giả bệnh, mà là nửa đêm tự mình đổ nước lên người, cố ý để mình bệnh nặng, bày ra khổ nhục kế.
Cũng vì vậy, Lý Ngạo hầu như không phải chịu khổ trong lãnh cung, được ăn ngon uống tốt, đến lúc ra khỏi lãnh cung còn béo lên đôi chút.
Ta cười lạnh trong lòng, đã trọng sinh một lần, thì nhất định không để hắn tiếp tục sống yên ổn, hắn phải trả giá cho hành vi tàn phá đôi chân của Lý Liệt. Đã vào lãnh cung, thì phải lột da mới xong.
08
Ta lặng lẽ chờ đợi, giống như kiếp trước, vào ngày thứ ba trong cung đã truyền đi một tin tức.
Đó là Hoàng hậu nương nương có tấm lòng nhân hậu, đã dùng m.á.u mình chép kinh văn, chép suốt ba ngày ba đêm để cầu phúc cho Nhị Hoàng tử Lý Liệt.
Lương phi nghe thấy tin này, giận đến mức mắng Hoàng hậu làm trò, khiến người ta buồn nôn.
Ta cũng bắt đầu hành động, vì kiếp trước, sau ngày Hoàng hậu dâng kinh văn, thì ngày hôm sau lãnh cung liền truyền ra tin Lý Ngạo bệnh nặng, vì vậy tối nay ở lãnh cung sẽ có trò hay.
Ta tìm gặp Lưu bà bà, liền nói:
"Lưu bà bà, tỷ tỷ của con là Xuân Chi đang hầu hạ trong lãnh cung, con có chút lo lắng cho tỷ ấy, có thể đi thăm tỷ ấy không?"
Mấy ngày nay, ta và Lưu bà bà đã trở nên thân thuộc, nói chuyện cũng bớt kiêng dè, Lưu bà bà vì lần trước ta vô tình cứu được Lý Liệt, nên đối xử với ta cũng khá tốt.
Nghe ta nói vậy, Lưu bà bà khẽ gật đầu.
"Đi đi, nhớ mang theo ít bánh ngọt, lãnh cung lạnh lẽo, thiếu thốn đủ thứ, tỷ tỷ của con là một cung nữ chắc chắn cũng không được ăn ngon, ở đó cuộc sống chắc hẳn không dễ dàng."
Ta ngoài mặt gật đầu, tỏ vẻ cảm kích, nhưng trong lòng thì cười khẩy, đó là do tỷ ta tự chuốc lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/roi-cung/phan-4.html.]
"Lưu bà bà, con muốn đi vào buổi tối, ban ngày người đông mắt tạp, con sợ gây phiền phức cho nương nương, ban đêm lãnh cung không có nhiều người, bà có thể đi cùng con không? Ban đêm con sợ lắm..."
Ta nhìn Lưu bà bà mà nói.
Đây mới là mục đích của ta, muốn để Lưu bà bà tận mắt chứng kiến Lý Ngạo bày khổ nhục kế như thế nào, sau đó báo lại cho Lương phi và Lý Liệt, vì ta không muốn quá nổi bật.
Lưu bà bà nghe ta nói, liên tục gật đầu: "Con thật là hiểu chuyện, biết nghĩ cho nương nương, bà già này buổi tối cũng không có việc gì, đến lúc đó sẽ đi cùng con."
Ta liên tục cúi đầu cảm tạ.
Đến giờ Tuất, ta cầm theo hộp thức ăn, tay xách đèn lồng, cùng Lưu bà bà hướng về phía lãnh cung mà đi.
Lưu bà bà mang theo thẻ bài của Lương phi nương nương, nên chúng ta đi lại trong lãnh cung mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Có lẽ các nơi khác trong cung ta không rành rẽ, nhưng lãnh cung thì ta rất quen thuộc, bởi kiếp trước ta đã ở nơi này rất lâu.
Lưu bà bà hầu như chưa từng đến lãnh cung, bà tưởng rằng ta và Xuân Chi đã hẹn trước nơi gặp mặt, nên liền theo ta mà đi. Dưới sự dẫn dắt có chủ ý của ta, chẳng mấy chốc ta và Lưu bà bà đã đến bên ngoài sân viện nơi Lý Ngạo bị giam giữ.
Cổng chính chắc chắn có thị vệ canh giữ, chúng ta không thể vào, nhưng may mắn thay, trên tường viện có một vài ô cửa sổ chạm hoa văn, có thể nhìn từ bên ngoài vào.
Ta giả vờ tò mò, tiến đến một ô cửa sổ có hoa văn trổ, nhìn vào bên trong. Lưu bà bà vừa định quở trách ta, ta đã khẽ thốt lên "Ủa".
"Sao trong lãnh cung lại có đàn ông? Trời thu lạnh lẽo thế này, sao hắn cứ tự đổ nước lạnh lên người mình vậy?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
09
Giờ đã đúng lúc, Lý Ngạo trong sân chỉ mặc áo lót, toàn thân đã ướt đẫm, còn đang run rẩy, liên tục dội từng gàu nước lạnh lên người, rõ ràng đã làm thế một lúc lâu rồi.
Ánh mắt ta di chuyển, nhìn thấy Xuân Chi đang đứng ở một góc sân, tay cầm áo, mắt đăm đắm nhìn Lý Ngạo, trong mắt còn lộ rõ sự xót xa.
Lưu bà bà nghe lời ta nói, ban đầu ngạc nhiên, sau đó dường như nhớ ra điều gì, liền vội vàng cúi người nhìn vào trong.
Lúc này, Lý Ngạo trong sân cũng đặt gàu nước xuống, Xuân Chi nhanh chóng tiến lên muốn khoác áo cho Lý Ngạo, nhưng bị hắn phất tay từ chối.
"Không cần, những gì ta vừa được lệnh, ngươi đã nhớ kỹ chưa?"
Xuân Chi nhìn Lý Ngạo chỉ mặc áo lót, đôi má chợt ửng hồng, cúi đầu thẹn thùng: "Nô tỳ nhớ rồi."