SAN SẺ NỖI ĐAU - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:54:13
Lượt xem: 151
1
Khi bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi thấy một tin tức về việc chị khóa trên vừa đính hôn trong vòng bạn bè.
Ngón tay tôi dừng lại trên màn hình một lúc.
Tôi vẫn bấm thích và chụp màn hình gửi cho Chu Tuyên.
Mãi lâu sau, anh mới trả lời tôi ba chữ: "Tốt lắm."
Tôi dừng bước: "Anh đang bận à?"
Một lúc sau, anh mới nhắn lại một tin nữa:
"Ừ."
Sự thờ ơ và lạnh lùng trong câu trả lời, dù cách màn hình, vẫn có thể cảm nhận qua từng dòng chữ.
"Vậy anh làm việc tiếp đi."
Ban đầu tôi định nửa đùa nửa thật hỏi anh một câu: "Vậy khi nào chúng ta đính hôn đây?"
Nhưng nhìn những tin nhắn lạnh lùng ấy.
Dù đã khó khăn lắm mới có đủ dũng khí để nói ra, nhưng bỗng chốc tôi không thể thốt nên lời.
Đây đã là năm thứ tám chúng tôi yêu nhau.
Tôi đang học tiến sĩ năm nhất, còn công ty của Chu Tuyên đã thành công huy động được hàng trăm triệu vốn đầu tư.
"Cậu nói xem, anh ấy định khi nào mới cầu hôn tớ nhỉ?"
Tôi từng hỏi bạn thân, "Có phải anh ấy bận rộn với công việc đến mức không nhận ra không? Tớ có nên gợi ý cho anh ấy không?"
"Cậu đừng có mà làm vậy!"
Cô ấy lắc đầu lia lịa, giọng điệu chân thành khuyên tôi,
"Đâu có cô gái nào lại chủ động đề cập đến chuyện này, mất giá lắm!"
"Đừng vội, dù sao cậu cũng còn đang đi học. Có lẽ Chu học trưởng muốn đợi sự nghiệp ổn định hơn chút rồi mới cầu hôn cậu."
Trên đường về nhà, đột nhiên trời đổ mưa lớn.
Tôi không mang ô, vội vàng dùng ba lô che đầu.
Kết quả là tôi trượt chân, ngã xuống một vũng nước.
Toàn thân tôi lấm lem, khập khiễng đến núp dưới mái hiên, định gọi cho Chu Tuyên.
— Không ai bắt máy.
Tin nhắn "Em bị ngã và bị thương, anh có thể đến đón em không" vừa được gõ trong khung chat.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/san-se-noi-dau/chuong-1.html.]
Đang định gửi đi, tôi chợt nhìn qua cửa sổ kính và thấy Chu Tuyên trong nhà hàng.
Anh mặc áo sơ mi trắng, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, nhìn đối diện với vẻ thư thái và vui vẻ.
Người ngồi đối diện anh — chính là bạn thân của tôi, Lâm Tinh Nguyệt.
Cô ấy cầm một chiếc hộp nhung đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hồng lấp lánh.
Tiếng mưa ầm ĩ, ngăn cách bởi cửa sổ kính.
Tôi không nghe thấy gì.
Nhưng lại nhìn thấy rõ khẩu hình miệng của cô ấy: "Cảm ơn học trưởng, em rất thích."
Tôi đứng sững sờ bên ngoài cửa sổ.
Cái lạnh từ chiếc váy ướt bẩn thấm dần vào xương.
Ba lô và các tài liệu bên trong cũng đều ướt sũng.
Tôi không thể ngừng run rẩy.
Trước khi nước mắt kịp rơi, Chu Tuyên dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại và ánh mắt chúng tôi gặp nhau qua cửa sổ.
Anh đột ngột đứng dậy: "…Giang Giang."
Khi nhân viên nhà hàng dẫn tôi vào, trong nhà hàng đang phát một bản nhạc cello du dương.
Vì bộ dạng quá đỗi lấm lem, gần như tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
"Giang Giang, sao cậu lại đến đây?"
Lâm Tinh Nguyệt bình thản, thân mật khoác tay tôi,
"Vừa nãy tớ còn nói với học trưởng, hôm nay là Tết Thiếu nhi, phải kết thúc bữa tiệc sớm để anh ấy về nhà cùng cậu đấy."
Tôi nhìn cô ấy: "Tiệc mừng?"
"Ừ, hôm nay công ty của học trưởng cuối cùng cũng ký được một hợp đồng lớn, đáng ra định ăn mừng cùng mọi người. Nhưng mọi người đều muốn về nhà, chỉ còn mình tớ và học trưởng ở lại."
"Tết Thiếu nhi thì có gì mà phải kỷ niệm?"
Chu Tuyên hơi nhíu mày, bật cười nhạt, "Đừng nghĩ Giang Giang ngây thơ như em."
Dù đang thực tập trong công ty của anh, Lâm Tinh Nguyệt vẫn không hề sợ anh, chỉ lườm một cái:
"Ừ, đúng rồi, em ngây thơ, còn tổng giám đốc Chu của chúng ta là người chín chắn nhất."
Một màn đấu khẩu quen thuộc.
Không có gì tấn công, nhưng lại giống như một màn tình cảm trêu đùa.