Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAN SẺ NỖI ĐAU - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:54:24
Lượt xem: 81

2

 

Tôi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chu Tuyên: "Chiếc nhẫn."

 

"Tại sao anh lại tặng cô ấy nhẫn?"

 

Anh im lặng một lúc, rồi nói: "Là Tết Thiếu nhi, chỉ là một món đồ chơi cho trẻ con."

 

Tôi lại nhìn về phía Lâm Tinh Nguyệt.

 

Đúng lúc đó, tôi thấy trong mắt cô ấy thoáng hiện lên một nụ cười.

 

Lạnh lùng, mang theo chút mỉa mai và ác ý.

 

Nhìn lại lần nữa, thì đã trở lại vẻ ngây thơ nhiệt tình thường ngày:

 

"Chiếc này à, không phải nhẫn thật, chỉ là một món đồ giả, chỉ là đồ chơi thôi."

 

"Hôm trước tớ tỏ tình với người mình thầm thích, nhưng bị anh ấy từ chối. Tớ rất buồn, nên học trưởng mua để an ủi tớ—đúng không, học trưởng?"

 

Đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng của Chu Tuyên dường như thoáng hiện lên một cảm xúc.

 

Cuối cùng, anh vẫn gật đầu: "Đúng vậy."

 

Giữa họ, rõ ràng có một dòng chảy ngầm, như thể họ đang cùng che giấu một bí mật lớn.

 

Còn tôi thì không biết.

 

Tôi đứng đó với đôi môi nhợt nhạt, tay nắm chặt lấy váy, không thể kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào trong khóe mắt.

 

"…Thật vậy sao?"

 

"Đúng vậy mà. Tớ đi trước đây."

 

Lâm Tinh Nguyệt bỏ chiếc nhẫn vào túi, bước đi vài bước, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại mỉm cười với tôi,

 

"Giang Giang, chúc cậu Tết Thiếu nhi vui vẻ."

 

Bản nhạc cello vẫn vang lên.

 

Tôi hỏi: "Người mà Tinh Nguyệt thầm thích là ai?"

 

"Anh không biết."

 

"…Chiếc nhẫn đó, em cũng muốn có."

 

"Đó là đồ chơi cho trẻ con, em cũng đòi sao? Có thể trưởng thành hơn không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/san-se-noi-dau/chuong-2.html.]

Chu Tuyên ngồi đối diện, nhìn chân tôi,

 

"Em đã ăn chưa? Có muốn xử lý vết thương trước không?"

 

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn run trong giọng nói: "Chu Tuyên, anh còn nhớ không?"

 

"Hồi cấp ba, khi em bị ngã trong cuộc thi chạy tiếp sức và bị thương ở chân. Anh không hỏi gì cả, lập tức chạy đến phòng y tế lấy thuốc và băng gạc cho em."

 

Biểu cảm của anh dần lạnh đi: "Lý Giang Giang, em muốn nói gì?"

 

Tôi muốn nói gì?

 

Chu Tuyên năm 16 tuổi tính cách lạnh lùng, nhưng khi tôi bị ngã, anh lo lắng đến mức mặt mày tái mét.

 

Chu Tuyên năm 26 tuổi đã thành công trong sự nghiệp, nhưng giờ phút này, anh đứng trước mặt tôi, lại giống như một người xa lạ đang đối đầu với tôi.

 

Tôi nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh:

 

"Hôm nay là ngày lễ, anh lại đi ăn tối riêng với một cô gái khác và tặng cô ấy nhẫn, em không thể hỏi sao?"

 

"Cô gái khác?"

 

Chu Tuyên đột nhiên cười, ánh mắt đầy chế nhạo nhìn tôi,

 

"Lúc trước, chính em là người đã nằng nặc đòi để cô ấy thực tập tại công ty của anh, khi anh không thông qua CV của cô ấy. Bây giờ cô ấy ký được hợp đồng, chúng ta ăn mừng một chút thì em lại kiếm chuyện."

 

"Giang Giang, sao em ngày càng giả tạo thế?"

 

Tôi mở to mắt, không thể tin được lời anh nói.

 

Nước mắt gần như lập tức làm mờ đi tầm nhìn.

 

Yêu nhau tám năm, quen nhau hai mươi hai năm từ thời thơ ấu.

 

Trong cuộc đời, những biến cố lớn nhất đều có sự hiện diện của nhau.

 

Khi cha mẹ Chu Tuyên qua đời, anh ôm chặt tôi trong lễ tang, khóc đến mức không thể thốt nên lời.

 

Tôi xoa đầu anh, vừa khóc cùng anh vừa cố gắng hết sức để an ủi anh.

 

"Anh vẫn còn có em, anh vẫn còn có em."

 

Sau này, khi cha mẹ tôi ly hôn, bố tôi tìm cách lấy đi hầu hết tài sản trong nhà, thậm chí không để lại học phí cho tôi.

 

"Giang Giang, em cứ đi học, học phí để anh lo."

 

Anh nhìn tôi nghiêm túc, "Anh sẽ cho em một cuộc sống tốt."

 

Loading...