Sau Khi Gả Cho Bệnh Kiều, Anh Ấy Lại Bám Lấy Tôi Không Rời - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-09-14 14:05:47
Lượt xem: 2,895
May mà lúc này y tá cuối cùng cũng đi tới nhắc nhở: "Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, xin người nhà giữ yên lặng."
Mẹ Trì lúc này mới kéo bố Trì ra ngoài phòng bệnh.
Nhưng hai người dường như lại cãi nhau bên ngoài, tiếng nói mơ hồ có thể truyền vào phòng bệnh.
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn, mũi cay cay.
Họ dường như không quan tâm đến Trì Hựu như tôi tưởng tượng, vậy mà lúc này còn có thể cãi nhau.
Tôi đau lòng vuốt lại tóc mái cho Trì Hựu. Bỗng nhiên, người trên giường bệnh khẽ động mi mắt, sau đó chậm rãi mở mắt.
Tôi vừa mừng vừa sợ: "Anh tỉnh rồi?"
Trì Hựu nhìn tôi, nhíu mày, cử động đôi môi khô khốc: "Họ có mắng em không?"
Tôi suýt nữa thì khóc. Việc đầu tiên anh ấy làm khi tỉnh dậy lại là quan tâm tôi có bị mắng hay không.
Tôi lắc đầu nói không có.
"Vậy sao mắt lại đỏ hoe?"
Nói xong, anh ấy đưa tay lên nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi.
"Em thật sự không sao." Tôi cúi đầu: "Em xin lỗi, tối qua em ngủ ở nhà bạn, đáng lẽ em nên nói với anh một tiếng, khiến anh phải lo lắng rồi."
Anh ấy nhẹ giọng nói: "Không sao, chỉ cần em không sao là tốt rồi."
Vì Trì Hựu cơ thể còn rất yếu, cần nằm viện, tôi về nhà thu dọn một số đồ dùng cá nhân để đến chăm sóc anh.
Trì Hựu nằm phòng bệnh VIP, bên trong có giường phụ cho người nhà.
Buổi tối, sau khi tắm rửa đơn giản, tôi ngồi trên giường xếp trả lời tin nhắn của Kiều Trăn.
Sau khi biết Trì Hựu vì lo lắng cho tôi mà chạy khắp các quán bar ở Giang Thành đến mức ngất xỉu, Kiều Trăn đã trả lời năm chữ: [Tớ đúng là đáng c.h.ế.t mà.]
Tôi an ủi cô ấy: [Không liên quan đến cậu, là do tớ quên nói với anh ấy.]
[Vậy ngày mai tớ có thể đến thăm anh ấy không? Tớ cũng thấy áy náy, tối qua đã nói anh ấy như vậy.]
Tôi nói với Trì Hựu là Kiều Trăn muốn đến thăm anh ấy ngày mai.
Anh mỉm cười: "Được chứ, em bằng lòng giới thiệu bạn bè của em với anh, anh rất vui."
Tôi cũng mỉm cười theo.
Sau khi trả lời Kiều Trăn, tôi đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi đến bên giường, cúi người xuống giúp Trì Hựu đắp chăn.
"Tiểu Chiêu, em còn giận anh không?" Anh đột nhiên hỏi.
Tay tôi khựng lại: "Không giận."
"Cô ấy thật sự chỉ là bạn của anh, hôm đó cô ấy đến bàn chút việc với anh rồi tiện thể thăm anh."
Tôi ừ một tiếng.
"Hơn nữa, xu hướng t.ì.n.h d.ụ.c của cô ấy giống anh."
Tôi sững người, chớp mắt trêu anh: "Vậy anh thích đàn ông?"
"Anh không thích đàn ông, anh thích em."
Gần như thốt ra ngay lập tức.
Tôi ngây người nhìn anh ấy, mặt nóng bừng. Vô tình liếc thấy tai anh ấy đỏ ửng. Tim cũng bắt đầu đập thình thịch. Khoảng cách quá gần, hơi thở quấn quýt lấy nhau.
Bầu không khí trở nên hơi ngột ngạt, tôi theo bản năng l.i.ế.m môi, định đứng dậy. Giây tiếp theo, gáy bị người ta nắm lấy, đầu cúi xuống theo quán tính.
Ngay sau đó, tôi bị hôn lên môi. Tôi mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Cảm giác mềm mại lạnh lẽo trên môi, giống như thạch. Không đi sâu, chạm nhẹ rồi rời đi.
Khi hai đôi môi dời ra, đôi mắt đen láy của Trì Hựu đã trở nên ươn ướt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-ga-cho-benh-kieu-anh-ay-lai-bam-lay-toi-khong-roi/phan-4.html.]
"Tiểu Chiêu, hay là em lên giường ngủ đi?" Anh ấy đỏ mặt nói.
Tôi ngại ngùng né tránh ánh mắt anh ấy: "Giường nhỏ quá, em sợ chen chúc anh."
"Ý anh là chúng ta đổi giường ngủ."
Làm sao tôi có thể tranh giường với bệnh nhân, nếu bị bố mẹ anh ấy biết, chắc chắn sẽ lột da tôi mất.
Tôi đắp chăn lại cho anh ấy, dỗ dành: "Không cần đâu, em ngủ ở đó rất tốt, anh ngủ ngon nhé, chúc ngủ ngon."
"Được rồi, chúc em ngủ ngon."
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và nhận được tin nhắn của Kiều Trăn nói rằng cô ấy đã xuất phát, tôi nghĩ sao lại đến sớm vậy. Kết quả là có người đến còn sớm hơn cô ấy.
Lúc này tôi đang lau mặt cho Trì Hựu. Người phụ nữ xách giỏ trái cây, ôm một bó hoa đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Trì Hựu cau mày: "Sao cô lại đến đây?"
Người phụ nữ đặt giỏ trái cây và hoa lên bàn trà: "Sao? Không chào đón à? Sợ tôi giục cậu hay sao?"
"..."
"Yên tâm, cậu đã vào viện rồi tôi nào dám giục."
Giục anh cái gì?
Tôi không hiểu ý cô ta.
Trì Hựu không để ý đến cô ta, quay sang nhìn tôi: "Tiểu Chiêu, đây là bạn anh, Thư Âm."
Tôi mím môi: "Xin chào."
"Xin chào, lại gặp mặt rồi."
Nói xong, cô ta ngồi xuống đối diện tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Rất nhanh tôi nghe thấy giọng nói cảnh cáo của Trì Hựu: "Thư Âm! Đây là vợ tôi!"
Thư Âm cong môi: "Tôi biết, để tôi mượn vợ cậu hai mươi phút."
Trì Hựu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, vẻ mặt cảnh giác: "Cô muốn làm gì?"
"Cậu căng thẳng như vậy làm gì? Chỉ là uống cà phê trò chuyện thôi, cậu không tin tưởng tôi vậy sao?"
"Không tin."
"..."
Tôi nắm tay Trì Hựu, an ủi: "Không sao đâu, em sẽ quay lại ngay."
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Thư Âm dẫn tôi đến quán cà phê đối diện bệnh viện.
Trong quán cà phê, tôi đi thẳng vào vấn đề.
"Cô Thư muốn nói gì với tôi?"
"Đúng là tôi có chút chuyện muốn nói với cô." Thư Âm vắt chéo chân, nhấp một ngụm cà phê, "Cô Chiêu à, tôi cũng không vòng vo với cô, thật ra tôi biết cô bất đắc dĩ mới kết hôn với Trì Hựu, cô không yêu cậu ấy, cũng không dám chắc cô có thật sự đối xử tốt với cậu ấy và chăm sóc tốt cho cậu ấy hay không."
"Nói thật, trong lòng tôi rất không cam tâm, bởi vì trước khi cô xuất hiện, người luôn bên cạnh cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, cùng cậu ấy vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất là tôi, tại sao người kết hôn với cậu ấy lại là cô."
"Cô thích Trì Hựu?"
"Đúng vậy."
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y dưới gầm bàn, đầu óc rối bời.
Trì Hựu nói Thư Âm thích con gái, nhưng giờ Thư Âm lại nói với tôi rằng cô ta thích Trì Hựu.
Rốt cuộc là Trì Hựu lừa tôi, nhưng lại không thông đồng với Thư Âm, hay là Thư Âm lừa Trì Hựu, Trì Hựu không biết Thư Âm thích anh ấy.
"Cô Chiêu sao không nói gì?"