Sau Khi Gả Cho Bệnh Kiều, Anh Ấy Lại Bám Lấy Tôi Không Rời - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-09-14 14:06:04
Lượt xem: 2,581
Thư Âm cười khẩy, ánh mắt đầy khiêu khích.
Tôi nhìn cô ta chằm chằm, cuối cùng lên tiếng: "Trì Hựu có biết cô thích anh ấy không?"
"Cô đoán xem."
"Tôi đoán anh ấy không biết, cô còn lừa anh ấy đúng không? Anh ấy đã nói với tôi rằng cô không thích đàn ông."
Thư Âm nhướn mày: "Cô không nghi ngờ là cậu ấy lừa cô sao? Cô tin tưởng cậu ấy như vậy?"
Nghĩ đến lời tỏ tình buột miệng của Trì Hựu tối qua, và vẻ mặt lo lắng sợ Thư Âm cướp người yêu vừa rồi, tôi nghiêm túc gật đầu.
Tôi tin anh ấy không lừa tôi.
"Hơn nữa, người anh ấy thích là tôi, không phải cô."
Thư Âm ngừng cười, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cũng không chịu thua kém nhìn lại cô ta. Đối diện một lúc, cô ta đột nhiên bật cười.
Tôi: ?
Thư Âm càng cười càng hăng, tôi nhìn cô ta không nói nên lời: "Cô bị điên à?"
Vừa dứt lời, Thư Âm đột nhiên nắm lấy tay tôi: "Cô Chiêu à, cô thật đáng yêu, nếu tôi gặp cô trước Trì Hựu, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô."
Tôi không kịp phản ứng: "Ý cô là gì?"
"Trì Hựu không có ý định lừa cô, tôi thật sự không thích đàn ông."
"Vậy vừa rồi cô..."
"Những lời tôi vừa nói chỉ là để thử xem cô có thích Trì Hựu hay không."
"Tại sao?"
"Bởi vì là bạn của cậu ấy, tôi không muốn cậu ấy bị tổn thương." Ánh mắt Thư Âm ngấn lệ: "Cô biết không? Cậu ấy đã từng chịu rất nhiều khổ cực."
Ra khỏi quán cà phê, tôi thất thần.
Tôi đứng ngây người ở ngã tư đèn đỏ.
Đột nhiên, tôi nghe thấy có người gọi tên mình.
"Tiểu Chiêu."
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trì Hựu mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng đi từ bên kia đường sang.
Ánh nắng chói chang, khiến làn da anh càng thêm nhợt nhạt.
Anh đi đến trước mặt tôi, cúi người hỏi: "Sao em cứ đứng ngây ra đây vậy?"
Tôi khó khăn mở miệng, "Sao anh lại đến đây? Cũng không mặc thêm áo khoác."
"Anh cảm thấy lo lắng cho em."
Tôi lập tức bật khóc, tim như bị kim đ.â.m đau nhói.
Trì Hựu luống cuống ôm tôi vào lòng: "Sao lại khóc? Có phải Thư Âm bắt nạt em không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-ga-cho-benh-kieu-anh-ay-lai-bam-lay-toi-khong-roi/phan-5.html.]
Tôi không nói nên lời, chỉ lắc đầu.
"Cô ấy có nói gì với em không?" Trì Hựu vỗ nhẹ lưng tôi, nhỏ giọng dỗ dành: "Anh không sao đâu, Tiểu Chiêu, đã qua nhiều năm rồi, đừng khóc nữa được không?"
Những năm tháng khổ cực đó cứ như vậy bị anh ấy nói nhẹ nhàng là không sao, đã qua rồi.
Tôi càng khóc dữ hơn, tim càng đau hơn.
Trì Hựu tốt như vậy, tại sao lại phải trải qua những điều này.
Thư Âm nói, Trì Hựu từng bị buôn người bắt cóc khi 5 tuổi.
Chỉ vì vào ngày sinh nhật của anh ấy, bố mẹ anh ấy đưa anh ấy đi công viên giải trí chơi, giữa chừng Trì Hựu đi vệ sinh, hai vợ chồng không đi theo, ở bên ngoài vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau không ngừng, đợi đến khi họ cãi nhau xong, Trì Hựu đã bị kẻ buôn người đánh thuốc mê ở nhà vệ sinh rồi bắt cóc.
Mặc dù sau đó anh ấy đã được tìm thấy, nhưng khi tìm thấy anh ấy, anh ấy đã bị ngược đãi đến thoi thóp.
"Lúc đó anh ấy bị một cặp vợ chồng hiếm muộn mua về, lúc đầu hai vợ chồng đối xử với anh ấy cũng coi như không tệ, ai ngờ năm sau, người phụ nữ mang thai. Sau khi mang thai, hai vợ chồng liền thay đổi sắc mặt, chỉ cần hơi không vừa ý là sẽ trút giận lên người Trì Hựu, hàng ngày còn bắt anh ấy xuống ruộng làm việc Một thời gian sau người phụ nữ sinh ra một đứa con trai, hai người liền bàn bạc bán Trì Hựu đi lần nữa. Trong khoảng thời gian chờ bị bán đi, Trì Hựu mỗi ngày đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thậm chí vào đêm giao thừa hai vợ chồng còn đuổi anh ấy ra chuồng heo ngủ."
"Không ai biết một đứa trẻ bảy tuổi làm sao có thể vượt qua đêm giao thừa âm độ đó, nhưng may mà trời cao phù hộ, nửa đêm có một tên trộm lẻn vào chuồng heo trộm heo, vô tình phát hiện ra Trì Hựu đang co ro trong góc, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng hắn ta đã chọn báo cảnh sát."
"Hai năm bị bắt cóc, cả thể xác lẫn tinh thần của Trì Hựu đều bị tổn thương rất lớn, sau khi được tìm thấy thì sức khỏe anh ấy vẫn luôn không tốt, hoàn toàn biến thành một bình thuốc di động, nhưng lần trước tôi đi thăm anh ấy, trạng thái tốt hơn trước rất nhiều rồi, nói đến đây tôi phải giải thích với cậu một chút, hôm đó tôi đến là để thúc bản thảo, cậu còn chưa biết đúng không, Trì Hựu thực ra là một tác giả viết sách bán chạy, còn tôi, không chỉ là bạn của anh ấy, mà còn là biên tập viên của cuốn sách mới của anh ấy."
"Anh ấy từng nổi tiếng chỉ sau một cuốn sách vào năm 20 tuổi, sau đó vì lý do sức khỏe, đã ngừng viết hai năm rồi, một thời gian trước anh ấy đột nhiên gửi cho tôi một bản outline sách mới, nói là mình kết hôn rồi phải nuôi vợ, nhưng mấy ngày trước anh ấy đột nhiên không báo trước mà ngừng viết, độc giả lại giục gấp, tôi liền trực tiếp xông đến nhà anh ấy xem anh ấy rốt cuộc là có chuyện gì, sau đó mới biết được, thì ra là đang nhớ vợ nên không viết nổi chữ nữa."
14
Vì lo lắng cho sức khỏe của Trì Hựu, hai chúng tôi khóc một lúc rồi quay lại phòng bệnh.
Không lâu sau, Kiều Trăn xách giỏ trái cây đến bệnh viện.
Hai người là lần đầu tiên gặp mặt.
Trên giường bệnh, Trì Hựu giống như đang gặp gỡ phụ huynh, nửa người trên thẳng tắp: "Xin chào, tôi là Trì Hựu, chồng của Lê Chiêu."
Kiều Trăn thì không dám nhìn anh ấy nhiều, rất chột dạ: "Xin chào xin chào, tôi là Kiều Trăn, bạn của Lê Chiêu."
"Cảm ơn cô đã đến thăm tôi."
"Nên làm mà, chúc anh sớm bình phục."
"Cảm ơn."
Ngồi chưa được bao lâu, Kiều Trăn nói mình còn có việc phải đi trước.
Tôi tiễn cô ấy ra cửa.
Ngoài cửa, Kiều Trăn kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Chồng cậu thật sự không sao chứ?"
"Không sao đâu, chắc tuần sau là có thể xuất viện rồi."
"Tợ sợ c.h.ế.t mất, thấy mắt anh ấy đỏ hoe, vừa rồi lại cứ ngẩn người, tớ còn tưởng anh ấy..."
Tôi vội vàng che miệng cô ấy lại: "Cậu đừng nói bậy."
Kiều Trăn gỡ tay tôi ra, thở phào nhẹ nhõm: "Thôi, không sao là tốt rồi."
"Đúng rồi, lúc trước cậu nói chồng cậu đẹp trai tớ còn không tin, bây giờ tớ thật sự tin lời cậu rồi."
"..."