Sau khi kết hôn, tôi mới yêu đương - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-26 20:33:13
Lượt xem: 614
14
Tối hôm đó, tôi định dẫn Thẩm Nghiễn Châu đi ăn một bữa ra trò.
Vì nghĩ rằng bác sĩ Thẩm chắc sẽ không thích đồ nướng, lẩu cay, dồi lợn hay bia.
Thế mà anh lại mở bản đồ, tìm ra một con phố ẩm thực.
Tôi ngơ ngác: “Bác sĩ Thẩm, không phải anh ghét nhất mấy món đó sao?”
Anh cười: “Cũng ổn mà. Em thích là được rồi phải không?”
Tôi gật đầu, trong lòng thầm tò mò sao anh lại biết sở thích của tôi.
Thế là cuối cùng chúng tôi ra chợ đêm.
Phố ăn uống đông nghẹt người, mùi hương nóng hổi lan tỏa khắp nơi.
Chúng tôi hòa mình vào dòng người, mua đồ nướng, đồ hầm và cả tôm hùm đất.
Tôm hùm đất mùa đông không béo lại còn đắt.
Nhưng thèm cái mùi vị nên tôi cũng mua một ít.
Khi về qua một siêu thị, Thẩm Nghiễn Châu bảo vào mua hai chai nước.
Nhưng tôi rõ ràng thấy anh đứng lâu ở chỗ thanh toán, còn cầm một chiếc hộp vuông nhỏ.
Đều là người lớn cả, không thể không nhận ra nó là gì.
Mặt tôi bỗng nóng bừng.
Nếu có gương, chắc mặt tôi đỏ y như con tôm hùm đất vừa chín.
Tôi rụt nửa khuôn mặt vào trong áo len, khi Thẩm Nghiễn Châu ra tôi còn lúng túng cúi thấp đầu.
Trong thang máy, Thẩm Nghiễn Châu nhìn tai tôi rồi hỏi.
“Lê Lê, sao tai đỏ thế? Bị lạnh à?”
Anh đưa tay chạm vào tai tôi.
Cảm giác lạnh buốt khiến tôi không khỏi rụt cổ lại.
Anh khẽ cười.
Cười mà ý nhị thật sâu xa.
15
Về đến khách sạn, Thẩm Nghiễn Châu nhìn phòng tôi bừa bộn mà nhíu mày.
Anh sững lại một lúc lâu mới chấp nhận được sự thật là trên đầu anh đang treo bảy tám chiếc quần lót của tôi.
Mấy cái đồ màu sắc sặc sỡ cứ thế phất phơ dưới cái điều hòa.
Cơn gió từ điều hòa thổi qua làm chúng bay phấp phới như cờ hoa.
Tôi đỏ mặt, lí nhí giải thích: “Không giặt thì không được. Trời thì lạnh, giặt rồi khó khô, em đành treo tạm ở đây thôi.”
Anh nhìn tôi, đầy vẻ trêu chọc.
“Không sao đâu. Người ngoài mà không biết lại tưởng em treo cờ đón khách ấy chứ.”
Đón khách nào chứ, tên này lại trêu tôi rồi!
Tôi tức tối chạy vào phòng tắm, định tắm để bình tĩnh lại.
Sau khi tắm xong, tôi búi tóc lên và bước ra, thấy Thẩm Nghiễn Châu đã bày sẵn đồ ăn trên bàn.
Anh bỏ chai nước vào ấm để hâm nóng một chút.
Đến khi nước đủ ấm, anh lấy ra.
Anh lấy quần áo đi tắm, còn tôi mở máy chiếu tìm một bộ phim hay.
Trong phòng ánh đèn ấm áp sáng rực.
Phim bắt đầu chiếu phần mở đầu.
Trên bàn bày đầy những món tôi thích.
Thật sự có cảm giác như ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-ket-hon-toi-moi-yeu-duong/chuong-7.html.]
Phải nói là, tôi rất thích bầu không khí ấm áp này.
Không lâu sau, anh bước ra với bộ đồ ngủ.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.
Khi phim bắt đầu, anh đeo găng tay và bắt đầu bóc tôm hùm cho tôi.
Như bao cô gái khác, tôi cũng bắt đầu thấy tò mò với câu hỏi “Anh thích em từ khi nào?”
Câu trả lời của anh Thẩm khiến tôi buồn cười như mọi khi.
Anh ung dung đưa tôm hùm vào miệng tôi, khẽ nói: “Có lẽ là khi em trai cũ của em đến tìm em để quay lại.”
Anh đang nhắc đến lần làm gia sư cho em trai tôi.
“Giữa đêm, có một cô gái lái xe thẳng đến quán đồ nướng.”
“Khi quay về, tay trái xách hai hộp tôm hùm đất, tay phải cầm một con tôm, say mèm ngồi trước cửa nhà.”
Lúc đó anh ở tại nhà tôi.
“Em vừa thấy anh liền níu lấy gấu quần của anh, hỏi vì sao tôm hùm đất lại rắc rối thế! Bóc đau hết cả tay!”
“Anh hỏi, vậy mang nhiều thế thì làm sao ăn?”
“Cô gái ấy ngốc nghếch cho luôn con tôm hùm vào miệng, nhai nhóp nhép, còn rất tự hào nói: ‘Người thông minh có cách của người thông minh, chỉ là hơi mỏi miệng thôi.’”
Hình ảnh ấy chợt hiện lên trong đầu tôi.
Trời ơi!
Tôi thật sự xấu hổ muốn c.h.ế.t mất!
Tôi nhớ hình như mình còn ngốc nghếch dùng miệng bóc sạch một con tôm, rồi hỏi anh có ăn không.
Hình như bị từ chối phũ phàng.
Sau khi bị từ chối, tôi vừa khóc vừa làm ầm lên: “Hu hu hu, lại thêm một gã tồi!”
“Ở nhà thì mặt đơ như cá chết, ra ngoài lại trừng mắt nhìn người ta.”
“Hu hu hu, cuộc đời này sao sống nổi đây!”
“…”
Tôi bĩu môi nhìn anh: “Anh Thẩm, lúc ấm cúng và lãng mạn thế này, đừng nhắc mấy chuyện xấu hổ của em nữa.”
“Anh thật không biết hưởng ứng không khí gì cả.”
Anh nghiêng người hôn lên má tôi: “Cô Lê, ý anh là, từ lúc ấy anh đã bắt đầu thích em rồi.”
Sớm vậy sao?
Lê Lê tôi thật không tồi chút nào.
Một lúc sau, ăn uống no nê xong tôi đi súc miệng.
Tôi định quay lại tiếp tục rúc vào lòng anh xem phim.
Vừa bước ra thì bị Thẩm Nghiễn Châu bế lên ngang người.
“Cô Lê, khuya rồi.”
Anh còn dịu dàng nói bằng tiếng Quảng Đông: “Phải đi ngủ thôi em.”
Trên phim là cảnh đôi nam nữ chính tái ngộ sau thời gian xa cách.
Tôi thầm nghĩ, nếu thế giới này không có những cuộc trùng phùng hay những câu chuyện nối lại duyên xưa như thế.
Người ở lại có lẽ sẽ dần dần chìm đắm trong sự chờ đợi vô vọng, mãi mãi.
Rồi từ những hy vọng tràn đầy trở thành tuyệt vọng, cuối cùng cũng kết hôn, sinh con và trôi qua một đời ngắn ngủi.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy đau lòng.
Tôi ôm chặt lấy eo Thẩm Nghiễn Châu.
Thật may mắn vì ông Tơ trên đời này có trái tim mềm yếu.
Sợi tơ đỏ trên tay ông được buộc chặt vào cổ tay chúng tôi.
Vòng vo bao năm qua.
Cuối cùng chúng tôi lại về bên nhau.