Sau Khi Nữ Phụ Độc Ác Phá Game - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-04-12 19:48:58
Lượt xem: 341
"Con ngoan à, con từ lúc nào qua lại gần với Lục điện hạ như vậy?" Bữa tối, cha ta thăm dò hỏi.
Gần sao? Hình như thật sự có chút vượt quá khuôn phép.
"Có phải con nhìn trúng Lục điện hạ rồi không? Nếu coi trọng liền nói cho cha, cha giúp con cầu thánh chỉ tứ hôn."
Tứ hôn? Tim ta trong nháy mắt lạnh xuống, có lẽ ta thật sự thích Cận Xuyên, nhưng ta và hắn tuyệt đối không thể.
Không nói đến hắn là nam chính, tuy rằng bây giờ nội dung đã lệch khỏi quỹ đạo, nhưng không hoàn thành được nhiệm vụ của hệ thống, ta chậm nhất chỉ có thể sống đến thời gian đời trước chết đi.
Vì vậy ta là một con quỷ đoản mệnh, làm sao có thể chậm trễ người ta?
Tâm tình tốt hôm nay đến lúc này đột ngột dừng lại, nhìn thấy đồ ăn trước mặt đột nhiên không còn khẩu vị nữa.
Thẳng đến buổi tối đi ngủ, ta đều rầu rĩ không vui.
Ban đêm ta lăn qua lộn lại, trong đầu luôn hiện ra cảnh tượng cùng Cận Xuyên bên nhau.
"Shit!"
Ta không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng, sau đó lén lút ngồi dậy, khoác áo choàng đi tới trong viện.
Cây lê chôn rượu lúc trước đã kết không ít quả, lại qua mấy ngày nữa, có thể ăn lê rồi. Ta tìm một cái cuốc nhỏ, hì hục đào lên.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lúc đầu chôn ba vò rượu, đêm nay liền mở một vò. Đào đến rượu xong, ta lấy ra một vò, lại đem bùn đất lấp lại như cũ.
Cứ như vậy ngồi dưới gốc cây lê, ngắm trăng uống rượu. Trong lúc ngẩn ngơ, ta hình như lại nhìn thấy nam nhân mặc giáp đen kia, ta nhìn hắn ngây ngốc cười nói:
"Nếu như ta không phải quỷ đoản mệnh thì tốt rồi."
Hắn chỉ là đứng trước mặt ta, yên lặng nhìn ta.
"Nếu ta chỉ là một người bình thường thì tốt rồi."
Ta không biết ta say rượu lúc nào, ta chỉ biết, khi ta tỉnh lại, chuyện ta và Cận Xuyên cưỡi ngựa ra khỏi thành đã huyên náo đến cả kinh thành đều biết.
Lúc tỉnh lại, cha ta vẻ mặt như táo bón đứng trước mặt ta. Ta vẻ mặt mờ mịt nhìn ông ấy.
"Lục điện hạ ở tiền thính đợi con một ngày rồi."
Ta nhìn ra bên ngoài, quả nhiên mặt trời sắp xuống núi rồi, xem ra đêm qua ta say không nhẹ. Vội vàng đi tới tiền thính, Cận Xuyên vẫn đứng thẳng tắp như cũ ở bên kia, giống như một cây tùng vậy.
"Gặp qua Lục điện hạ."
"Lan tiểu thư, chuyện hôm qua, là ta không đúng mực, hôm nay ta đến..."
Hắn dừng một chút, có chút căng thẳng nắm chặt tay nói: "Hôm nay ta đến muốn hỏi Lan tiểu thư có nguyện ý gả cho ta không?"
Ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn đỏ mặt, nhưng hôm nay, hắn lại đứng trước mặt ta, ánh mắt rạng rỡ nhìn ta hỏi ta có muốn gả cho hắn không.
Tay giấu trong tay áo không tự chủ co rúm một chút, ta hung hăng nắm chặt tay, đau đớn trong lòng bàn tay khiến ta thanh tỉnh hơn một chút.
"Xin lỗi, ta, ta...." Ta không biết lấy lí do nào từ chối hắn, ta còn chưa nghĩ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-nu-phu-doc-ac-pha-game/chuong-10.html.]
Ta có thể nhìn thấy ánh mắt hi vọng của hắn đang dần dần bị bối rối thay thế.
"Ta có thể đợi, đợi nàng nguyện ý gả cho ta."
"Lục điện hạ chúng ta không có khả năng."
Ta cuối cùng vẫn cắn răng nói ra câu này, đau đớn từ trái tim ẩn ẩn truyền đến nói cho ta biết, trái tim của ta có hắn, ta muốn gả cho hắn.
Hắn hé hé miệng, hình như muốn hỏi vì sao, nhưng ta không cho hắn cơ hội, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, lời đồn đãi đầy đường đã biến mất không dấu vết, ta giấu mình trong nhà, một lần lại một lần sao chép kinh phật, giống như thông qua phương pháp này giúp lòng yên tĩnh lại.
Có lẽ ta nên thấy may mắn, may mắn mình còn chưa yêu hắn như vậy, may mắn mình còn có thể thoát thân.
Cũng không biết qua bao lâu, ta kiệt sức tê liệt nằm trên giường nhỏ.
"Ta chẳng qua chỉ biến mất một đoạn thời gian, ngươi liền công lược nam chính rồi?"
Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên trong đầu ta.
"Vậy thì sao? Có thể làm ta sống lâu hơn một chút không?"
Hệ thống trầm mặc rồi, không thể. Ta tự giễu cười cười.
"Có điều, ta gần đây tra được một số chuyện, nội dung đã lệch hướng, nam hai nam ba lần lượt trọng sinh, bây giờ ngươi chỉ cần công lược một trong số bọn họ liền có thể sống tiếp rồi."
"Thật không? Vậy không phải Thẩm Triệu Xuyên đã yêu ta rồi sao? Vì sao ta vẫn có thể cảm thấy sinh mạng đang dần trôi đi?"
"Bởi vì ngươi phải cùng hắn thành thân, chỉ cần các ngươi thành thân, liền có thể sống sót."
"Thật là buồn cười, tính mạng của ta phải dựa vào chuyện này mới có thể kéo dài." Ta hạ mắt xuống, bình thản nói.
"Mạng quan trọng, hay là tình yêu quan trọng, ký chủ chắc hẳn rõ ràng hơn ta."
"Lần này, ta chưa từng ôm tâm tư có thể sống tiếp, ngươi biết hai kiếp trước ta muốn sống bao nhiêu không?"
Hệ thống không trả lời, ta cũng không để ý, tự hỏi tự trả lời.
"Lúc ta muốn có như vậy, ông trời chưa từng thiên vị ta, bây giờ ta không muốn nữa rồi, ngươi lại nói cho ta biết, ta có thể có được không?"
Ta vẫn luôn không hiểu, vì sao ta muốn sống tiếp thì phải công lược những người này, vì sao mạng của ta lại nằm trong tay người khác.
"Tình yêu không quan trọng hơn tính mạng, nhưng mạng sống bị nắm trong tay, ta không muốn."
Hệ thống vẫn không lên tiếng.
"Ta sẽ không gả cho Thẩm Triệu Xuyên, nếu ta có thể sớm suy nghĩ cẩn thận, sớm chút phản kháng ngươi, bắt đầu từ thế giới thứ nhất, ta sẽ không làm theo yêu cầu của ngươi."
"Nếu ký chủ đã nghĩ rõ ràng rồi, vậy liền cố gắng hưởng thụ cuộc sống không còn bao lâu nữa đi."
"Được thôi." Ta mỉm cười trả lời.