Sau Khi Nữ Phụ Độc Ác Phá Game - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-04-12 19:48:27
Lượt xem: 432
Hôm tiến cung, ta cùng Tô Nhược Bạch kết bạn cùng đi. Người tổ chức cung yến lần này là hoàng hậu nương nương, khả năng các phi thần hoàng tử đều tới trình diện, lần này không chỉ là yến hội bình thường, liền giống như một hội xem mắt cỡ lớn.
Kiếp trước, ta bởi vì Tống Ngộ, thường xuyên tiến cung làm bạn với Thục phi nương nương, kiếp này lại là lần đầu tiên vào cung.
Cung yến được tổ chức ở trong hoa viên hậu cung, lúc ta và Tô Nhược Bạch tới, đã có không ít nữ tử quan gia chờ ở đây, mỗi người đều trang điểm vô cùng xinh đẹp, mặc trang phục thịnh hành nhất trong kinh.
Chỉ có ta và Tô Nhược Bạch không ăn khớp, ta không thích chưng diện những thứ đó, trước đây chấp hành nhiệm vụ công lược, mỗi ngày đều chưng diện vô cùng tinh tế, thực sự là quá chán ghét rồi.
Mà trong lòng Tô Nhược Bạch có người nàng thích, nàng sợ nhất bị nương nương hoặc hoàng tử nào đó coi trọng.
"Tiểu Bạch!"
Bên cạnh truyền đến âm thanh kinh hỷ của Tống Ngộ. Tô Nhược Bạch kéo ra một nụ cười cứng ngắc, ta và Tô Nhược Bạch khom người hành lễ.
"Lan tiểu thư cũng ở đây?"
Nhìn thấy Tống Ngộ ta có chút buồn nôn sinh lý, lặng lẽ kéo kéo góc áo Tô Nhược Bạch, nàng ngầm hiểu dẫn ta rời xa Tống Ngộ.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên, mọi người nhất thời đồng loạt quỳ xuống.
Hoàng tử hôm nay đến không ít, được hoan nghênh nhất chính là Tống Ngộ, nhưng Tống Ngộ một lòng chỉ có Tô Nhược Bạch.
Ta ngồi trong bữa tiệc, một lòng hướng đến điểm tâm trên bàn, điểm tâm trong hoàng cung ngon hơn ngoài cung rất nhiều, nhưng ăn không được mấy hồi, ta và Tô Nhược Bạch cùng nhau coi nhẹ ánh mắt khinh bỉ của mấy quỹ nữ kinh thành kia, một cái lại một cái đưa vào trong miệng.
Vừa ăn vừa thưởng thức các tiểu thư khuê các biểu diễn trong bữa tiệc.
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, ta luôn cảm thấy hoàng hậu nương nương dường như nhìn chúng ta rất nhiều lần.
"Lan tiểu thư, nương nương thấy người hình như rất thích ăn món Hoàng Kim Tô này, đặc biệt lệnh ta mang thêm một đĩa."
Chưởng sự cung nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương tự mình bưng một đĩa điểm tâm đến trước bàn ta nói. Ta dè dặt nhận lấy đĩa điểm tâm này, nhìn về phía hoàng hậu nương nương, chỉ thấy nàng từ ái nhìn ta mỉm cười, ta không khỏi có chút kinh hồn bạt vía.
Sau khi tạ ơn, ta chọc chọc cánh tay của Tô Nhược Bạch hỏi: "Sao hoàng hậu nương nương lại đột nhiên tặng điểm tâm cho muội?"
Tô Nhược Bạch vẻ mặt cười xấu xa: "Có lẽ là vì lục điện hạ chăng."
Vì Cận Xuyên?
Ta áp chế nghi hoặc dưới đáy lòng, ăn điểm tâm hoàng hậu nương nương ban cho.
Buổi yến hội này rất nhanh liền kết thúc, ta và Tô Nhược Bạch sau khi ra khỏi hoàng cung liền đi dạo trên đường Huyền Vũ tiêu thực, mà Tống Ngộ lại đi theo phía sau.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, ta tập trung nhìn kỹ, là Thẩm Triệu Xuyên, từ hôm đó ta bị hệ thống trừng phạt xong, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn.
"A Ninh." Hắn đứng chỗ không xa nhẹ giọng gọi, ánh mắt sáng rực nhìn về phía ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hôm đó ta đã nói chuyện rõ ràng với hắn, không ngờ tới hắn vẫn dây dưa.
"Thẩm công tử có chuyện gì sao?" Ta xa cách hỏi.
"Chỉ là muốn xem nàng một chút, sức khỏe của nàng đã tốt hơn chưa? Hôm đó..."
Ta đánh gãy lời hắn: "Thẩm công tử, ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, mong rằng sau này ngươi không cần dây dưa nữa."
"Ta chỉ là muốn nhìn thấy nàng." Hắn cười khổ nói.
Người đi dạo trên đường Huyền Vũ liên tục nhìn về phía chúng ta, Tô Nhược Bạch vốn định che trước mặt ta, không nghĩ tới Tống Ngộ lại nhanh hơn nàng một bước.
"Lan tiểu thư còn chưa xuất giá, Thẩm công tử trên đường dây dưa ngang nhiên như thế sợ là không thích hợp."
Thẩm Triệu Xuyên giễu cợt nói: "Tam điện hạ không phải cũng giống ta sao."
Tống Ngộ cũng xấu hổ nhìn về phía Tô Nhược Bạch, Tô Nhược Bạch làm như không thấy, còn hướng về phía tiểu soái ca qua đường hôn gió một cái, làm cho người ta mặt đỏ bừng bước nhanh rời đi.
"Tô tiểu thư tính cách như vậy, ta khuyên Tam điện hạ vẫn nên sớm buông tay đi." Thẩm Triệu Xuyên nói xong liền phất tay áo rời đi.
"Ta tiễn hai người hồi phủ nhé?" Tống Ngộ điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, quay đầu nhìn về phía chúng ta nói.
Ta cúi đầu không đáp, hắn là muốn tiễn Tô Nhược Bạch hồi phủ, ta chẳng qua chỉ là vật đính kèm, vì vậy ta không có quyền thay Tô Nhược Bạch quyết định.
Tô Nhược Bạch nhìn về phía hắn, đang muốn mở miệng cự tuyệt, Cận Xuyên cưỡi chiến mã phi như bay đến, hắn vừa huấn luyện quân đội ở ngoại thành xong.
Vẻ mặt Tống Ngộ lúc nhìn thấy Cận Xuyên liền lập tức biến đen, dù sao đời trước Tô Nhược Bạch và Cận Xuyên đi đến cuối cùng, đây là tình địch số một của hắn. Chỉ là hắn không biết, đời này Tô Nhược Bạch không yêu Cận Xuyên.
Cận Xuyên xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt ta nói:
"Cung yến thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-nu-phu-doc-ac-pha-game/chuong-9.html.]
Ta nghĩ một lúc nói: "Hoàng hậu nương nương rất thân thiết, điểm tâm ăn rất ngon."
Hắn nhìn ta vẻ mặt mang ý cười, ta bị vẻ tươi cười của hắn đốt đến hơi hơi hoảng hốt.
"Tam điện hạ không phải muốn tiễn ta hồi phủ sao? Đi thôi."
Tô Nhược Bạch lên tiếng nói, Tống Ngộ hoảng hốt, nhìn về phía ta vài cái mới cùng Tô Nhược Bạch rời đi.
"Lan tiểu thư muốn cưỡi ngựa không?"
Ta gật gật đầu, có chút nóng lòng muốn thử nhìn về phía con ngựa cao to bên cạnh. Nhưng mà ta bây giờ vẫn là tiểu thư chưa xuất giá, ngang nhiên cùng hoàng tử cưỡi ngựa trên đường, sẽ hỏng thanh danh.
Có lẽ nhìn thấy băn khoăn của ta, Cận Xuyên hướng vào không khí nói: "Đi mua mũ trùm đầu đến."
Chỉ một lát, liền có một người mặc đồ đen, mang mũ trùm đầu đến. Có lẽ người này là ám vệ của Cận Xuyên, chỉ là hắn vậy mà không hề che giấu ta bại lộ sự tồn tại của người này.
Ta đội mũ lên, dưới sự giúp đỡ của Cận Xuyên, có chút vụng về xoay người lên người.
"Ta dắt ngựa, Lan tiểu thư cứ việc yên tâm."
Ta gật gật đầu, đây là lần đầu tiên ta ngồi trên lưng ngựa, bởi vì căng thẳng, tim đập gia tăng, chóp mũi cũng toát ra mồ hôi.
Lúc sắp ra khỏi thành, Cận Xuyên xoay người lên ngựa, đem ta vây trong ngực, thúc ngựa chạy ra khỏi thành.
"Đừng sợ." Ta nghe thấy hắn nói bên tai.
Gió phất qua khuôn mặt ta, sự vật ở xung quanh rất nhanh lùi về phía sau.
"Ngựa của Lục điện hạ, mau cho qua!" Binh lính thủ thành hô lớn.
Ra khỏi thành, ngựa càng chạy nhanh hơn.
Nhưng ta một chút cũng không thấy sợ hãi, có lẽ bởi vì người phía sau.
Lần này, ta cảm nhận được tự do đã lâu rồi không gặp, mà không phải là một con rối bị hệ thống nắm trong tay.
Không biết đã qua bao lâu, ngựa mới chậm rãi dừng lại.
"Tam điện hạ có thể dạy ta cưỡi ngựa không?" Ta quay đầu hỏi.
Hắn vẫn chưa trả lời, nhưng ta có thể cảm giác được cơ thể của hắn đang chậm rãi áp sát ta.
"Nắm chặt dây cương giống như vậy."
Một đôi tay to thô ráp ấm áp nắm lấy tay ta.
Ta có thể cảm giác được hai gò má mình đang từ từ nóng lên, cùng nhịp tim đập rối loạn mất quy luật.
"Hai chân kẹp chặt bụng ngựa."
Hắn xuống ngựa, dùng tay nắm lấy cổ chân ta đặt lên đàn đạp. Ta nhất nhất nghe theo.
"Đạp Tuyết rất ngoan, đừng sợ, ta ở đây."
Hắn vuốt ve bờm của Đạp Tuyết, nhìn ta nói.
Thì ra nó tên là Đạp Tuyết.
Ta thử làm nó chạy, nó có thể cảm nhận được sự sợ hãi của ta, chạy rất chậm, ta cưỡi nó một vòng lại một vòng, thẳng đến lúc đùi trong bị cọ xát đau đớn, mới vô cùng tiếc nuối dừng lại.
"Sắc trời không còn sớm nữa, ta tiễn Lan tiểu thư hồi phủ."
Hắn giống như lúc đến, ngồi phía sau ta, đem ta vây vào trong ngực.
Trước Tương phủ, hắn nửa ôm ta xuống ngựa.
"Lan tiểu thư."
Lúc ta sắp vào phủ, hắn bỗng nhiên lên tiếng gọi ta.
“Lục điện hạ còn có chuyện gì sao?"
"Có thể làm phiền nàng trả mũ trùm đầu cho ta không?"
Ta có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cầm lấy mũ trùm đầu đưa cho hắn.
Hắn nhận lấy mũ, ánh mắt lại chưa từng dời khỏi mặt ta nửa phần.
"Ngày mai gặp." Hắn đứng dưới nắng chiều nói với ta.