Sau khi sống lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận - Chương 118: Hiện tại lại cảm thấy là một loại thảm họa
Cập nhật lúc: 2024-10-11 22:20:16
Lượt xem: 450
Cố Diệp Quân và Cố Diệp Du đi đến một bệnh viện tư nhân.
Vào buổi tối vẫn có bác sĩ trực khám bệnh và các loại kiểm tra đều có thể thực hiện bình thường.
Cố Diệp Quân liên tục kêu đau n.g.ự.c và bụng. Nhưng khi bác sĩ vén áo hắn ta lên, lại không phát hiện ra vết thương nào. Bác sĩ ấn vào chỗ mà hắn ta kêu đau, nhưng vẫn không thấy có vấn đề gì.
Khi bị ấn, Cố Diệp Quân càng đau đến nỗi kêu ra tiếng.
Bác sĩ viết đơn, bảo hắn ta đi kiểm tra. Còn đối với Cố Diệp Du, bác sĩ nhìn qua khuôn mặt cô ta.
"Không có dấu vết bị đánh, vết thương nhẹ nhất này của cô không đáng kể."
Cố Diệp Du lại đau đến mức muốn khóc, vành mắt cô ta đỏ hoe.
"Nhưng bây giờ tôi cảm thấy cực kỳ đau rát như lửa đốt a!"
Bác sĩ không còn cách nào khác, chỉ đành viết đơn cho cô ta đi kiểm tra.
Khi kết quả kiểm tra của cả hai có, bác sĩ xem xong thì rất cạn lời.
"Nhưng vùng mà hai người kiểm tra đều không có dấu vết từng bị thương, nên không cần điều trị."
Không bị thương mà cứ kêu đau mãi. Hai anh em này có phải mắc bệnh ảo tưởng không?
Cố Diệp Quân không tin, “Sao có thể không có dấu vết bị thương, tôi đã bị người khác đá bay mà!”
“Hơn nữa bây giờ hít thở gấp cũng đau."
Hắn ta thật sự muốn phát điên.
Bác sĩ kiên nhẫn nói: “Các cô cậu thực sự không bị bệnh, tôi cũng không có cách nào điều trị cho hai người.”
Cố Diệp Quân và Cố Diệp Du đều khăng khăng nói rằng họ đã bị thương rất đau.
Họ nhất quyết đòi bác sĩ kê thuốc giảm đau.
Bác sĩ không còn cách nào khác, bèn kê một ít thuốc bôi ngoài da giảm viêm, giảm đau, để hai người bọn họ bôi thử xem.
Bác sĩ cũng khuyên nhủ một cách khéo léo: "Nếu các bạn vẫn cảm thấy đau, thì ngày mai có thể đi khám ở khoa tâm thần. Cơn đau này của các bạn có thể là ảo tưởng ra."
Cố Diệp Quân và Cố Diệp Du: "..."
Đây chẳng phải đang nói bọn họ bị thần kinh sao?
Họ mới không hề đau ảo! Nhưng kết quả kiểm tra họ đã tự mình xem, tất cả kết của của các phim chụp đều bình thường. Chỉ có thể dừng lại và bảo người đưa bọn họ về nhà.
Mặt của Cố Diệp Du cực kỳ đau, trong bệnh viện cô ta đã bôi thuốc mỡ giảm viêm và giảm đau. Nhưng chỉ lúc đó cô ta mới cảm thấy thoải mái, rất nhanh sau đó lại bắt đầu đau trở lại, ngược lại còn đau hơn.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đã bao giờ phải chịu đựng qua nỗi đau và sự ấm ức như vậy. Cố Diệp Du không kìm được, quay sang ôm chầm lấy Cố Diệp Quân, khóc nức nở, “Anh hai, em rất khó chịu.”
Cố Diệp Quân bị cô ta bất ngờ ôm chặt, đến mức đau đớn ở n.g.ự.c càng tăng, “A!”
Một giây này, hắn ta rất muốn chửi thề. Mặt hắn ta mang theo mấy phần không mấy kiên nhẫn mà nói: "Anh cũng đang rất đau, em buông anh ra trước đi."
Trước đây, khi em gái ôm hắn ta để tìm sự an ủi, hắn còn cảm thấy có chút cảm giác thành tựu khi làm anh trai. Bây giờ lại thấy đó là một thảm họa.
Cố Diệp Du lại không buông ra, mà ôm chặt eo của Cố Diệp Quân.
“Em không muốn, anh hai, anh có phải không còn thương em nữa phải không?”
Bây giờ cô ta cần hắn an ủi và dỗ dành.
Bị ôm chặt như vậy, Cố Diệp Quân một lần nữa đụng vào vết thương.
Hắn ta đã hết kiên nhẫn, “Lời anh nói, em nghe không hiểu sao?”
“Hiện tại anh cũng đang rất đau, em có thể ngoan ngoãn nghe lời một chút không?”
Em gái này của anh ta, sao cũng bắt đầu trở nên bướng bỉnh rồi?
Cố Diệp Du không thể tin được anh hai lại nói như vậy. Cô ta ấm ức nhìn hắn, “Anh hai, anh lại có thể hung dữ với em.”
Cô ta buông Cố Diệp Quân ra, “Từ nay em không thèm để ý đến anh nữa.”
Sau đó, cả người cô ta cuộn tròn ngồi bên cửa sổ khóc thầm, trông thật đáng thương và bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-song-lai-toi-khien-nam-anh-trai-hoi-han/chuong-118-hien-tai-lai-cam-thay-la-mot-loai-tham-hoa.html.]
Nếu đổi thành trước đây, Cố Diệp Quân chắc chắn sẽ dỗ dành cô ta. Nhưng giờ đây hắn ta chỉ cảm thấy bực bội, đặc biệt là khi nghe tiếng cô ta khóc, hắn càng muốn bịt miệng cô ta lại. Sao cô ta lại thích khóc như vậy? Sao không thể mạnh mẽ chút giống như tính cách của Nhan Hạ sao?
Một lúc sau, vì Cố Diệp Quân không đến dỗ dành cô ta, nên Cố Diệp Du càng khóc to hơn.
Cố Diệp Quân không chịu nổi, bực bội hét lên: “Đừng khóc nữa, em có thấy phiền không? Có thể im miệng được không?” Khóc khóc khóc, người không biết còn tưởng là hắn c.h.ế.t rồi, cô ta đang khóc tang.
Nếu không phải cô ta là cô em gái mà hắn yêu thương bao năm, hắn nhất định đã đuổi cô ta ra khỏi xe rồi.
Cố Diệp Du vốn đã đau đến mức khó chịu, lại nghe anh hai hét lên với mình, cô ta lại càng tổn thương hơn. Cô ta quay đầu vốn định dỗi đôi chút. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu, u ám của Cố Diệp Quân, cô ta không dám nữa. Chỉ biết cắn môi, âm thầm ngồi khóc thầm bên cửa sổ.
Hai người lái xe và ngồi trên ghế phụ đều thầm mắng đáng đời trong lòng. Đừng nói chỉ có Cố Diệp Quân nghe thấy phiền, bọn họ cũng cảm thấy rất phiền. So với kiểu con gái làm từ nước như Cố Diệp Du, họ thích hai "con hổ cái" kia hơn.
Về đến nhà họ Cố.
Ngoài ba Cố, những người khác đều ở nhà. Cố Diệp Du lần này mặt đang đau, trong lòng còn bị Cố Diệp Quân tổn thương. Vì vậy vừa nhìn thấy các anh trai khác, cô ta lập tức giống như tìm được chỗ dựa. Ngay tức khắc cô ta lao vào trong lòng Cố Diệp Châu, người vừa đứng dậy.
“Hu hu!”
Cố Diệp Châu nhanh chóng ôm lấy cô ta, "Du Du, em bị làm sao vậy?"
“Anh ba, em và anh hai bị Nhan Hạ đánh rồi.”
“Chúng em vừa từ bệnh viện về, em bị chị ấy tát mấy cái tát tai, mặt em bây giờ đau như bỏng rát.”
"Anh hai thì bị chị ấy trực tiếp đá bay, n.g.ự.c và bụng của anh ấy đau dữ dội."
Vừa về nhà, cô ta đã bắt đầu "kể khổ".
Lời cô ta nói khiến mẹ Cố và mấy người anh em khác của cô ta ngạc nhiên, rõ ràng là bất ngờ. Họ còn có chút không tin. Nhan Hạ trông không giống người sẽ đánh anh trai mình?
Cố Diệp Quân tay ôm n.g.ự.c và bụng bước vào nhà, nghe thấy Cố Diệp Du mách lẻo, hắn không những không vui ngược lại còn cảm thấy mất mặt. Bị chính em gái mình đánh thành ra thế này, không phải là điều gì đáng tự hào.
Mẹ Cố đứng dậy, kéo Cố Diệp Du ra khỏi vòng tay Cố Diệp Châu. Bà ta nghiêm mặt nói: “Có ấm ức gì thì ngồi xuống mà nói, đừng ôm ôm ấp ấp.”
Động chút là ôm ấp, bà ta nhìn mà thấy gai mắt.
Cố Diệp Du bị kéo ra, lúc đó mới nhớ lại lời mẹ Cố trước đây đã dặn nói bọn họ không được ôm nhau nữa. Trong lòng thầm mắng mẹ Cố nhiều chuyện. Nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con thật sự khó chịu lắm, lần sau con sẽ chú ý.”
Sắc mặt mẹ cố lạnh nhạt: “Hy vọng lần sau con sẽ nhớ lời mẹ dặn.”
Bà ta quay sang hỏi Cố Diệp Quân: “Rốt cuộc là có chuyện gì ?”
Cố Diệp Quân cũng không giấu diếm, kể lại toàn bộ chuyện ở quán bar.
Nghe xong, mẹ Cố cũng không biết phải nói gì nữa. Nhưng nhìn mặt Cố Diệp Du không có vết thương, con trai bà ta cũng nói là đến bệnh viện nhưng không kiểm tra ra vấn đề gì, nên bà ta không để tâm lắm. "Sau này các con đừng chủ động gây sự với con bé nữa."
Bà ta lại nói với Cố Diệp Quân: "Con bé là em gái ruột của con, chuyện lần này cứ kết thúc như vậy đi."
Cố Diệp Quân cười lạnh: “Không kết thúc như vậy thì còn làm được gì nữa?”
Bọn họ không có bằng chứng gì để kiện Nhan Hạ, đừng nói đến việc dùng chuyện này để đe dọa công khai.
Hắn đau đến mức không muốn nói gì thêm, đi thẳng về phòng.
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
Mẹ Cố cũng không muốn quản, bà ta cũng quay về phòng.
Các anh trai còn lại an ủi Cố Diệp Du, nhưng không ai dám ôm cô ta nữa.
Cố Diệp Du được bốn người anh an ủi, nhưng cô ta nhận ra lần này không ai đề nghị giúp cô ta trả thù.
Còn có cảm giác như cô ta đang ầm ĩ, bọn họ đang dỗ dành cô ta chơi.
Cố Diệp Du tức đến nghẹn, cô ta thật sự rất đau, nhưng bọn họ không ai tin cô.
Sau khi trở về phòng, mặt Cố Diệp Du đau đến mức chảy nước mắt, nhưng khi nhìn bản thân trong gương, cô ta chỉ thấy đôi mắt mình sưng lên.
Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy điều này không ổn. Chắc chắn Nhan Hạ đã dùng thủ đoạn không bình thường nào đó để đối phó với bọn họ, nên mới không thể kiểm tra ra mà vẫn đau mãi.
Cô ả chắc chắn sẽ không tha cho con tiện nhân đó.
Cố Diệp Du suy nghĩ một lúc, rồi mở tin nhắn, nhập một dãy số và gửi đi.
Không lâu sau, bên kia hồi đáp một chữ "được".
(Sâm) MonkeyD_Ngày Mai Sẽ Giảm Cân