Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi sống lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận - Chương 117: Vở kịch này, thật đúng là quá kích thích

Cập nhật lúc: 2024-10-11 22:18:16
Lượt xem: 388

Kiều Dụ giương mắt nhìn Quý Lăng:

“Cậu bây giờ mới nghe ra sao? Vết thương trên người tôi là Quý Nguyệt đánh, trên người cậu ta là Nhan Hạ đánh.”

Hắn bổ sung một câu:

“May mà cậu không ở đây, nếu không bây giờ trên người cậu cũng có thể có thêm mấy ấn ký Nhan Hạ lưu lại. Có phải cậu bây giờ cảm thấy rất đáng tiếc, cứ như vậy mà bỏ lỡ?”

Quý Lăng: "..." Cố Diệp Quân nói không sai, tên này càng ngày càng biến thái.

Anh ta nhíu mày hỏi: “Các cậu như thế nào chọc giận hai người họ?”

Chắc chắn Kiều Dụ và Cố Diệp Quân làm chuyện gì quá đáng mới bị đánh.

Cố Diệp Quân không nói nên lời: “Chúng tôi chỉ đang ngồi nói chuyện phiếm, hai người đó liền tới đây đánh chúng tôi một trận. Chẳng những đánh chúng tôi, còn tát tai Du Du và bạn gái Kiều Dụ.”

Kiều Dụ đen mặt:

“Cố Diệp Quân, nếu cậu không biết nói chuyện thì câm đi. Trầm Linh Xảo là thư ký của tôi, cậu đừng nói loạn quan hệ chúng tôi. Đáng đời cậu bị Nhan Hạ đá bay.”

Cố Diệp Quân cười lạnh:

“Lúc trước không biết là ai ngồi trong lòng cậu, bị Quý Nguyệt nhìn thấy, mới có chuyện như vậy. Nói như cậu không đáng bị Quý Nguyệt đánh vậy.”

Ánh mắt Quý Lăng không thiện cảm nhìn về phía Kiều Dụ:

“Cậu chơi đùa với tình cảm em gái tôi, chơi vui không?”

Kiều Dụ vuốt khóe môi bầm tím:

“Tôi không chơi đùa với tình cảm của cô ấy.”

Giữa hắn ta và Trầm Linh Xảo cũng không phải như Quý Nguyệt cùng những người khác nhìn thấy và nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại lại cũng không thể nói rõ và giải thích. Quý Lăng nhìn lướt qua bạch liên hoa ngồi bên cạnh Kiều Dụ, bộ dạng ủy khuất đáng thương.

Quý Lăng cười lạnh nói:

“Tôi còn chưa mù. Hôm nay em gái đã tôi đánh cậu, vậy thì chứng tỏ em ấy không còn hứng thú theo đuổi cậu nữa. Cậu cũng đừng đi tìm em ấy nữa.”

Kiều Dụ không thích nghe lời này:

“Bảo cậu từ bỏ Nhan Hạ, cậu có thể làm được không?”

Tên nhóc này chính là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.

Quý Lăng nghẹn họng:

“Cậu quả nhiên đáng bị đánh.”

Kiều Dụ nhướng mày:

“Vừa rồi nếu cậu ở đây, tên cặn bã như cậu cũng chạy không thoát.”

Lời này khiến Quý Lăng một lần nữa nghẹn đến không lời nào phản bác. Nhan Hạ ngay cả anh ruột cũng ra tay được. Nếu anh ta ở đây, không chừng sẽ bị Cố Diệp Quân liên lụy, cùng nhau bị đánh. Tiếp theo anh ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề.

Anh ta nhìn về phía Cố Diệp Quân:

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

“Cậu bảo tôi gọi người tới khôi phục video giám sát ban đầu, là muốn lấy cái này làm chứng cớ, đi kiện Nhan Hạ và Quý Nguyệt?”

Cố Diệp Quân tựa vào sô pha, thừa nhận:

“Đúng vậy.”

Quý Lăng không nhịn được, đ.ấ.m thẳng vào mặt Cố Diệp Quân:

“Cậu đáng chết, thật không ra gì. Nhan Hạ là em gái ruột của cậu, cậu lại muốn kiện cô ấy, cậu còn có nhân tính hay không.”

“Em gái tôi đánh Kiều Dụ, có quan hệ gì với cậu, cậu ngay cả em gái tôi cũng không buông tha.”

Trước kia anh ta chưa từng phát hiện Cố Diệp Quân tàn nhẫn như vậy. Càng hận mình trước kia vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà liên thủ với Cố Diệp Quân làm tổn thương Nhan Hạ.

Cố Diệp Quân không phòng bị, cộng thêm n.g.ự.c đau bụng đau, cứ như vậy bị Quý Lăng đánh vào mặt mấy quyền.

Cố Diệp Du thấy vậy, lập tức nhào tới ôm lấy cánh tay Quý Lăng:

“Anh Lăng, anh đừng đánh nữa.”

“Lúc trước đều là Nhan Hạ và Quý Nguyệt, không hiểu sao lại đánh bọn họ. Còn còn tính toán kỹ lưỡng, xóa video theo dõi đi. Anh đừng hiểu lầm anh hai em.”

Quý Lăng bị cô ôm lấy cánh tay, dừng lại động tác đánh Cố Diệp Quân. Sau đó giống như bị nhiễm virus gì đó, lập tức hất tay Cố Diệp Du ra, lùi lại vài bước, cách xa cô.

Anh ta lạnh mặt:

“Đừng lại gần tôi”

Lại cảnh cáo:

“Còn nữa, đừng để tôi nghe thấy, cô nói xấu Nhan Hạ và Quý Nguyệt.”

Cố Diệp Du vẻ mặt tổn thương, không thể tin được mà nhìn anh ta:

“Anh Lăng, anh thế mà lại bắt nạt em.”

Kiều Dụ cười nhạo ra tiếng, nhìn Cố Diệp Du ngả ngớn nói:

“Tại sao cậu ta lại bắt nạt em thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-song-lai-toi-khien-nam-anh-trai-hoi-han/chuong-117-vo-kich-nay-that-dung-la-qua-kich-thich.html.]

Tuy rằng hắn ta không thích Nhan Hạ làm hư Quý Nguyệt, nhưng hắn càng không quen nhìn một kẻ ngu xuấn như Cố Diệp Du. Bất quá chỉ là đồ chơi của mấy anh em nhà họ Cố mà thôi, cô ta thật sự trọng mình quá mức. Còn bôi xấu Nhan Hạ và Quý Nguyệt trước mặt bọn họ, bọn hắn ngu xuẩn như vậy sao?

Quý Lăng nghe nói như thế, mặt đen không chịu được, lạnh lùng nhìn Kiều Dụ:

“Cậu câm miệng.”

Nói như thể anh và Cố Diệp Du có quan hệ gì đó không thể cho ai biết.

Kiều Dụ nhún nhún vai:

“Không phải tôi nói tiếp dựa theo lời cô ấy nói sao.”

Hiện tại Cố Diệp Quân không chỉ đau trên người, mặt cũng đau dữ dội.

Hắn cười lạnh:

“Quý Lăng, cậu con mẹ nó hiện tại đến giả bộ thâm tình và người tốt, sao không làm thế sớm hơn? Cậu cho rằng như vậy, Nhan Hạ sẽ đáp lại cậu, quay lại với cậu? Cậu mơ thấy mộng đẹp gì chứ.”

“Con bé ngay cả anh ruột cũng có thể ra tay độc ác như vậy, một người bạn trai cũ như cậu tính là cái rắm.”

Tên khốn này lại có thể đánh hắn, cũng là một người bệnh không nhẹ.

Quý Lăng sắc mặt khó coi không chịu được:

“Cô ấy không thèm để ý tới tôi, liên quan gì đến cậu. Cậu quản tốt chính mình là được. Sau này đừng để cho tôi biết, cậu đụng vào Nhan Hạ cùng Quý Nguyệt, nếu không tôi sẽ không khách khí với cậu.”

Anh ta nói với Cố Diệp Quân xong, lại nhìn về phía Kiều Dụ:

“Cậu cũng vậy.”

Kiều Dụ cười ra tiếng:

“Lão Quý, cậu thật buồn cười.”

Quý Lăng cảm thấy mình thật sự không có cách nào nói chuyện với hai người này:

“Sau này nếu không có chuyện quan trọng, chúng ta đừng liên lạc nữa.”

Nói xong, hắn lạnh mặt rời đi. Trên mặt Kiều Dụ vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu độ ấm.

Nhìn về phía Cố Diệp Quân nói:

“Lão Cố, tôi cũng có cùng suy nghĩ với lão Quý. Chuyện đầu tư, cũng nên quên đi.”

Nói xong hắn đứng lên, cũng trực tiếp rời đi. Trầm Linh Xảo thấy Kiều Dụ căn bản không quan tâm đến mình, lòng chua xót đồng thời còn có chút khó xử. Nhưng vẫn nhịn không được bước nhanh đuổi theo.

Cố Diệp Quân nhổ m.á.u trong miệng ra:

“Hai tên khốn kiếp, xuống địa ngục đi.”

Hắn thật sự cực kỳ đau, nói với một người đi theo hắn:

“Lái xe đưa tôi đến bệnh viện.”

Người nọ đỡ hắn dậy:

“OK anh!”

Người còn lại cũng đỡ lấy một bên khác của Cố Diệp Quân, đỡ hắn xuống lầu.

Những người khác ngơ ngác nhìn nhau. Hôm nay là như thế nào thế? Sao đi uống rượu rất vui vẻ, mà ba người bạn thân thiết này lại có thể cứ như vậy trở mặt.

Nhưng không thể không nói, vở kịch hôm nay, thật đúng là kích thích. Bọn họ cũng lần lượt rời đi, để lại Cố Diệp Du đang bối rối. Ả ta tức giận không chịu được, anh hai cứ như vậy không quan tâm đến ả mà bỏ đi. Cố Diệp Du cảm giác được trên mặt càng ngày càng đau rát, ả ta đành dậm chân đi theo. Cô ả cũng phải đi bệnh viện kiểm tra. Nếu không thể dùng camera và nhân chứng, vậy cô ta phải đi kiểm tra vết thương, thuận tiện kê chút thuốc.

Bên kia.

Nhan Hạ và Quý Nguyệt đang cùng nhau xem điện thoại di động, bên trong ghi lại chuyện vừa xảy ra ở tầng hai. Sau khi trở lại căn hộ, Nhan Hạ liền dùng điện thoại hack vào camera theo dõi. Chờ đoàn người rời đi, cô mới tắt video trên điện thoại di động.

Lại nhìn Quý Nguyệt hỏi:

“Xem ra, Kiều Dụ sau đó hẳn là sẽ tìm chị giải thích, hắn không đùa cợt tình cảm của chị, chị thấy thế nào?"

Kiều Dụ và bạch liên hoa kia hẳn không phải là loại quan hệ đó. Chẳng qua Quý Lăng và Cố Diệp Du cũng không phải loại quan hệ đó, nhưng cô cũng cảm thấy chán ghét, không thể tha thứ. Cho nên mặc kệ Kiều Dụ xuất phát từ nguyên nhân gì, cố ý đem bạch liên hoa kia đặt ở bên cạnh hắn, Quý Nguyệt đều là bị bực bội và tổn thương. Đổi lại là cô, bất kể là lý do gì, cũng sẽ không tha thứ và quay lại như lúc trước. Giống như hành động vừa rồi của Quý Lăng, cô cũng không cảm thấy cảm động, ngược lại rất đồng ý với lời nói của ông anh hai cặn bã kia.

Đừng nói, ba người này chó cắn chó, còn rất hăng hái.

Quý Nguyệt châm chọc khẽ cười nói:

“Chị cảm thấy anh ta quá nhàm chán. Mặc kệ là nguyên nhân gì, chị cũng sẽ không dây dưa với anh ta nữa.”

Nhan Hạ cười hỏi:

“Nếu anh ta quay lại đuổi theo chị thì sao? Em thấy rất có thể như vậy.”

Quý Nguyệt liếc mắt:

“Vậy lão nương gặp hắn một lần, đánh hắn một lần. Dù sao chính hắn cũng nói, thích bị đánh. Yêu cầu đê tiện như vậy, chị làm sao có thể không thỏa mãn?”

Nhan Hạ giơ ngón tay cái với cô:

“Tuyệt vời!”

(Tiểu Yến Mập Mạp)

Mọi người like page Ngày Mai Sẽ Giảm Cân giúp mìm với ạ 

-MonkeyD-

Loading...