Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Kẻ Thù Lại Yêu Ta - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-20 00:05:26
Lượt xem: 2,465

Ta nên trả lời thế nào đây, nói là vì muốn hắn yêu ta, muốn hắn phát điên sao?

Ta bị bệnh sao?

Hắn cũng thấy kỳ lạ, tại sao không hỏi chuyện thích khách Nam Cương, không lo lắng ta và hắn ta là một phe sao?

Ta nói: "Ta... không muốn nói."

"Vậy nàng đã biết người ta luôn ghi nhớ trong lòng là ai rồi sao?"

Ôn Viễn vậy mà không truy hỏi, ngược lại còn nói năng dịu dàng, dường như có chút mong chờ.

Ta nói: "Thanh Thanh không biết. Xin tướng quân nói cho ta biết, nàng ta là người như thế nào?"

Liễu Thanh Thanh ở chốn thôn quê hẻo lánh đương nhiên sẽ không biết Bùi Khương là Bên ngoài lại có người bước vào là ai.

Nhưng ta biết.

Bùi Khương là một người không có mắt.

Câu hỏi của ta dường như chạm vào nỗi đau của Ôn Viễn, hắn quay đầu nhìn ngọn nến, ánh nến lay động trong mắt hắn:

"Nàng ấy là một người rất tốt với ta, tốt đến mức ta không cách nào báo đáp.”

"Nàng ấy luôn luôn ba hoa khoác lác khiến người khác bực mình, cũng luôn luôn một mình gánh vác mọi chuyện khó khăn không cho ai biết.”

"Ta nguyện dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy việc nàng ấy còn sống."

Ta nghe nhầm sao?

Tốt đến mức ngươi không cách nào báo đáp, cho nên cứ thế mà g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ấy sao?

Tốt đến mức ngươi nguyện dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy việc ta còn sống sao? Diễn trò cho ai xem vậy?

Ồ, đã lên chức rồi mà, trước mặt người ngoài tất nhiên phải làm ra vẻ không quên ơn dạy dỗ của cấp trên.

Ta hỏi hắn: "Vậy nàng ấy, rốt cuộc c.h.ế.t như thế nào?"

Nghe thấy chữ "chết", Ôn Viễn bừng tỉnh khỏi vẻ dịu dàng chìm đắm trong quá khứ, trong mắt tràn đầy hối hận.

Hắn nói: "Là ta... không bảo vệ tốt cho nàng ấy, ta đáng chết."

Ngươi quả thật đáng chết.

Thấy ta không tiếp lời, hắn lại hỏi ta: "Vừa rồi, tại sao nàng lại muốn đỡ ám khí thay ta?"

Cơ hội tốt như vậy!

Nếu ta nói là vì lo lắng cho sự an toàn của hắn, cho nên mới xông ra bảo vệ hắn, có lẽ mục đích đã đạt được rồi!

Đáng tiếc, ta không thể nói dối, bèn nói: "Chỉ là trùng hợp thôi.”

"Dưới tấm rèm che bàn thờ, hắc y nhân kia dùng d.a.o kề vào cổ ta, không cho ta lên tiếng.”

"Ta sợ hắn làm chuyện xấu, nên mới xông ra ngoài.”

"Ai ngờ ngồi lâu quá chân tê, đứng không vững, nhào vào người tướng quân, vừa vặn cản được ám khí."

Sổ Sinh Tử gửi đến cho ta lời cảnh báo tử vong.

Ta không hề nói dối, ta nói "sợ hắn làm chuyện xấu" là chỉ sợ hắc y nhân kia làm chuyện xấu với ta.

Ta nói mãi, sắc mặt Ôn Viễn càng lúc càng kỳ lạ, lồng n.g.ự.c hắn phập phồng càng lúc càng dữ dội, hắn thậm chí còn quay mặt đi.

Chuyện gì vậy? Ta liếc thấy hốc mắt hắn đỏ lên?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-trong-sinh-ke-thu-lai-yeu-ta/chuong-3.html.]

Sau một lúc lâu, Ôn Viễn mới quay đầu lại, nói với ta: "Sau này, trước tiên hãy tự bảo vệ bản thân mình cho tốt, sự an toàn của ngươi mới là quan trọng nhất."

A a a, chắc hắn không cho rằng ta đang nói dối chứ?

Ta nói đều là sự thật đấy!

Mẹ ơi, ta nhìn thấy gì thế này?

Thứ ánh lên trong mắt Ôn Viễn, là gọi là thâm tình sao?

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta lại dịch ra xa một chút.

Ôn Viễn cố ý đến gần, trong mắt tràn đầy ý cười: "Ta nghe người ta nói, nàng muốn ta yêu nàng... Có đúng không?"

Ai nói? Được rồi là ta nói.

Tiểu đầu bếp thối tha, cái đồ lắm chuyện.

Ôn Viễn vẫn đang chờ câu trả lời của ta.

Ta có thể không trả lời không?

Trả lời "có", ngượng ngùng c.h.ế.t mất, trả lời "không", Diêm Vương sẽ nguyền rủa ta chết.

Ta lựa chọn chôn đầu vào trong chăn.

Ôn Viễn lại xoa xoa đầu ta, cúi đầu nói: "Thứ nàng muốn, rất dễ thôi, nói với ta là được rồi, ta đều cho nàng."

Vậy là ta, thành công rồi sao?

Dễ dàng như vậy sao? Hắn yêu ta rồi?

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!

5

Ta hỏi Sổ Sinh Tử thế nào gọi là "phát điên".

Sổ Sinh Tử nói cho ta biết: "Mất đi lý trí, mất đi trạng thái bình thường, vào m0nkey’d để đọc được toàn bộ truyện, làm ra những chuyện khiến bản thân ân hận không kịp, coi như là phát điên."

Làm thế nào để Ôn Viễn mất đi lý trí?

Hắn luôn luôn bình tĩnh tự chủ, ngay cả khi b.ắ.n tên vào ta cũng là dáng vẻ ung dung tự tại.

Thật khó.

Ôn Viễn liền bảo tiểu đầu bếp làm cho ta một bàn đầy thức ăn, còn sai người mang đến rất nhiều đồ bổ dưỡng.

Tiểu đầu bếp không thể tin nổi nói: "Ta xem như là được mở mang tầm mắt, cái gì gọi là có chí thì nên, Đại tướng quân đối với ngươi tốt như vậy, ngươi không đi cảm tạ sao?"

"Nếu không đi cảm tạ thì sẽ thế nào?"

"Thất sủng chứ sao."

Nhưng ta thật sự không làm được chuyện khúm núm cảm ơn Ôn Viễn.

Diêm Vương thối tha, ta chẳng qua là lúc làm loạn địa phủ âm thanh có hơi lớn một chút thôi sao?

Cần phải chán ghét ta như vậy sao?

Bắt ta phải nũng nịu đi cảm ơn Ôn Viễn? Ta đâu có bị bệnh.

Ta cố ý tránh mặt Ôn Viễn, ngày nào cũng bám lấy tiểu đầu bếp đòi hắn làm cá cho ta ăn.

Ôn Viễn đích thân đến phòng bếp tìm ta, ánh mắt sắc bén như muốn g.i.ế.c người, dọa tiểu đầu bếp bỏ chạy.

Loading...