Sau Khi Trọng Sinh Kẻ Thù Lại Yêu Ta - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-20 00:05:28
Lượt xem: 2,564
Ta kêu la đau lưng, cũng chạy về phòng mình.
Ôn Viễn bưng cho ta một đĩa cá chép hấp, nói: "Ta cũng biết nấu cá, ăn đi, ta đã gỡ hết xương cho nàng rồi."
Ta nhìn một cái, quả thật không còn xương, bong bóng cá cũng không còn.
Ta không vui: "Ta không thích ăn cá chép, ta thích ăn cá tầm."
Cá tầm nhiều xương, ta xem ngươi gỡ thế nào.
Hắn lại làm xong một đĩa cá bưng đến, quả nhiên là cá tầm, một cái xương cũng không có.
Ta càng tức giận hơn.
Sao hắn có thể dễ dàng yêu Liễu Thanh Thanh như vậy chứ?
Ta nói: "Gần đây ta ăn cá ngán rồi, không có khẩu vị."
Ôn Viễn thở dài một hơi, đặt đĩa cá tầm xuống, rồi bỏ đi.
Tiểu đầu bếp hỏi ta đã ăn cá Ôn Viễn làm chưa.
Ta nói: "Đổ hết rồi."
Tiểu đầu bếp kinh ngạc: "Vậy mà tướng quân không tức giận sao?"
Ta nói: "Không những không tức giận, còn tặng thêm nhiều quà hơn."
Tiểu đầu bếp cảm thán: "Không ngờ tỷ tỷ lại có thủ đoạn cao minh như vậy, bội phục, bội phục."
Ta đem toàn bộ số đồ hắn tặng cho Huyện Lệnh 94 và cho những người hầu thân thiết, cho tiểu đầu bếp nhiều nhất.
Mấy ngày nay, ca kỹ mà Ôn Viễn nuôi dưỡng không biết vì sao lại như phát điên, ngày nào cũng hát bài "Đại Phong Ca" kia.
Lúc Ôn Viễn hồi phủ, nàng ta càng hát hăng hơn.
Làm sao hắn có thể sỉ nhục ta như vậy chứ!
…
Không phải là khúm núm cảm ơn thôi sao?
Ta nhờ tiểu đầu bếp nấu một bát chè tuyết yến hạt sen, bỏ thêm một chút "gia vị" vào trong.
Ta dự định khiến hắn lập tức phát điên. Sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Ôn Viễn đang ở trong sân tập võ của tướng quân phủ múa kiếm.
Không biết vì sao, hắn múa rất hung dữ, giống như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả kẻ thù trong hư không vậy.
Hắn nhìn thấy ta đến, liền cất kiếm, sắc mặt âm trầm: "Nàng đến đây làm gì."
Ta nói: "Vào thu thời tiết khô hanh, ta nấu cho tướng quân chút chè tuyết yến hạt sen để dưỡng phổi."
"Cho ta sao?" Sắc mặt Ôn Viễn dịu đi không ít.
Ta gật đầu.
Ôn Viễn không vội uống, nhìn thanh kiếm của mình: "Sao đột nhiên lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Ta nên trả lời thế nào đây? Nói thật là vì muốn hắn uống thuốc độc rồi phát điên sao, lời nói dối không thể nói.
Ta nói: "Con người không thể vô lương tâm. Tướng quân đối xử với ta thế nào, ta sẽ đối xử với tướng quân như vậy."
Ta không hề nói dối.
"Vậy tại sao nàng cứ tránh mặt ta, lại suốt ngày đi tìm tiểu đầu bếp kia?"
"Ta tìm hắn là để học nghệ." Xin ngươi đấy, đừng hỏi nữa.
"Học nghệ gì?" Ôn Viễn vẫn bám riết không tha.
Ngoài kỹ thuật g.i.ế.c ngươi ra còn có thể là kỹ thuật gì chứ?
"Người có uống hay không? Không uống ta đi đây." Ta giật lấy bát chè trong tay hắn định bỏ đi.
"Đừng đi!" Ôn Viễn kéo tay ta, cầm lấy bát chè, dịu dàng khẩn cầu, "Nàng không muốn giải thích thì thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-trong-sinh-ke-thu-lai-yeu-ta/chuong-4.html.]
Ôn Viễn nhìn bát chè tuyết yến hạt sen, mỉm cười với ta: "Sau này những gì nàng nói, ta đều tin.”
"Những gì nàng không muốn nói, ta đều không hỏi.”
"Những gì nàng cho, ta đều vui vẻ đón nhận."
Hắn nói xong định uống bát chè.
Trước đây sao ta không phát hiện ra hắn lại là người si tình như vậy.
Chờ đã "đều vui vẻ đón nhận" là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn biết bát chè này có độc?
"Đừng uống." Ta hất đổ bát chè xuống đất, "Ta thô tục, đồ vật làm ra cũng thô thiển, sao xứng với Đại tướng quân."
Ôn Viễn nhìn mảnh vỡ bát chè vương vãi trên đất, thấy ta muốn rời đi, liền kéo ta vào lòng.
Hắn kề sát trán ta, nói: "Là ta không xứng."
Ta càng cảm thấy tủi thân hơn, trong lòng đau đớn, đẩy Ôn Viễn ra, chạy về phòng mình.
6
Ôn Viễn, sao hắn có thể tùy tiện như vậy.
Tùy tiện yêu một cô gái đánh cá, tùy tiện hại c.h.ế.t ta.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Tùy tiện sủng hạnh ca kỹ, tùy tiện bảo nàng ta sỉ nhục ta.
Ta có thể thống lĩnh vạn quân, trên chiến trường luôn luôn có thể đánh đâu thắng đó, đối mặt với Ôn Viễn, vào thời khắc mấu chốt lại luôn luôn không xuống tay được.
Bùi Khương à Bùi Khương, đúng là hết thuốc chữa với ngươi.
Ta lại nhìn thấy dáng vẻ vặn vẹo của mình trong gương, đột nhiên ngộ ra.
Ta - Bùi Khương, tuyệt đối không nhận thua.
Uống thuốc phát điên quá tiện nghi cho hắn ta rồi.
Vài ngày sau, Ôn Viễn tìm ta, ta đều không gặp hắn.
Hắn tìm đến mức ta phát cáu, ta bèn chạy về làng Bán Oản.
Ngôi nhà tranh rách nát của Liễu Thanh Thanh đã được tu sửa lại, hàng rào được gia cố, xà ngang được gia cố, mái tranh đã được thay toàn bộ bằng ngói đen.
Đây là do Ôn Viễn cho người sửa sang cho Liễu Thanh Thanh.
Ta đánh cá trên sông, Ôn Viễn liền ở bên bờ chờ giúp ta dỡ hàng.
Ta cố tình không cho hắn giúp.
Ta gọi Nhị Trụ ca ca ở nhà bên cạnh đến giúp, lúc ta vừa mới trọng sinh, vẫn luôn được huynh ấy chiếu cố.
Nhị Trụ ca ca thấy ta từ tướng quân phủ trở về, lại càng thêm ân cần hơn.
Ôn Viễn hỏi ta: "Ta đã làm sai chuyện gì sao? Sao nàng lại bỏ đi?"
Ta nói: "Phủ Tướng quân quá lớn, người đông nhiều quy củ, ta ở không quen."
"Ta có thể đuổi hết những người nàng không thích đi, ta không bắt nàng phải giữ quy củ, nàng muốn thế nào cũng được." Hắn lại đang cầu xin ta.
Dung túng như vậy sao, nếu ta thật sự là Liễu Thanh Thanh thì ta đã động lòng rồi.
Nhưng ta không phải.
Ta nói: "Ta thích ở ven sông, sống tự tại thoải mái."
Ta lên núi đốn củi, Ôn Viễn đi theo sau vác củi của ta định rời đi.
Tuy là võ tướng, nhưng hắn chưa từng gánh củi bao giờ, vừa vác lên đã làm rơi hết số củi ta đã bó gọn gàng.
Nhị Trụ ca ca giúp ta bó lại, gánh về nhà.
Ôn Viễn ở phía sau, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cứ lẽo đẽo đi theo.
Nhị Trụ ca ca hỏi ta: "Người kia rốt cuộc là ai vậy?"
Ta nói: "Một tên vong ân bội nghĩa."