Sau Khi Trọng Sinh Kẻ Thù Lại Yêu Ta - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-20 00:05:33
Lượt xem: 2,296
Ôn Viễn luôn luôn cẩn trọng, khiêm tốn, thực tế như vậy, rốt cuộc tại sao lại g.i.ế.c ta?
Ta nhịn không được hỏi Ôn Viễn: "Bây giờ ta biết Bùi Khương là Bùi tướng quân trước kia rồi, rốt cuộc là huynh ấy c.h.ế.t như thế nào vậy?"
Ôn Viễn nhìn ta, như là hạ quyết tâm, áy náy nói: "Vào buổi tối hai ngày trước khi nàng ấy được phong tước, nàng ấy mời ta đến ngoại ô thành đua ngựa.”
"Ta đợi nàng ấy rất lâu mà nàng ấy không đến, ta bèn men theo đường cũ đi tìm, đột nhiên như bị ma xui quỷ khiến đi về phía một sườn dốc cao.”
"Ta trừng mắt nhìn chính mình giương cung b.ắ.n tên, b.ắ.n về phía nàng ấy."
Hắn hít sâu một hơi, như thể bị quá khứ đè nén đến mức không thể động đậy.
Sao lại là ta mời hắn ta? Không phải hắn ta mời ta sao?
Hắn ta nói: "Sau đó ta điều tra ra được, hai chúng ta đều trúng phải một loại cổ độc của Nam Cương.”
"Loại cổ này có tên là - Ghen Giết.
"Đúng như tên gọi, người trúng cổ sẽ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương khi ghen ghét đến đỉnh điểm."
Ôn Viễn như thể không chịu nổi sự hối hận, vô lực ngồi phịch xuống đất, lệ rơi đầy mặt: "Mười năm trước, khi tham gia trận chiến Nam Cương, ta bị thương nặng, lúc đó nàng ấy còn chưa phải tướng quân, đã cõng ta chạy khỏi núi thây biển máu, đưa đến nhà một lão nông ở Nam Cương chữa thương, có lẽ là lúc đó, ta đã trúng phải loại cổ này.
"Đáng lẽ ra ta nên c.h.ế.t để chuộc tội." Ôn Viễn cười khổ, "Nhưng ta muốn bình định Nam Cương, rồi mới đi gặp nàng ấy."
Lời hắn nói không giống như giả dối, hắn ta cũng không cần thiết phải nói dối ta ở đây.
Ta không biết nên làm gì nữa.
Ôn Viễn nói: "Nếu nàng là nàng ấy, nàng có tha thứ cho ta không?"
"Ta..." Ta không muốn nói.
Nụ cười của hắn ta tan vỡ và bất lực: "Ta hiểu rồi."
"Này, không phải..."
Tiếng kèn lệnh vang lên, vẻ mặt Ôn Viễn trở nên nặng nề hơn cả mây đen.
Hắn ta nhìn ta, lại mỉm cười, như tia nắng cuối cùng trước màn đêm vĩnh hằng.
Hắn ta xoay người lao vào chiến trường.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
11
Trải qua mấy trận ác chiến, chiến sự lâm vào bế tắc.
Ngày mai, là trận chiến sinh tử.
Nam Cương vào mùa mưa, mưa gió vất vả lắm mới tạnh, ánh trăng cũng nhạt nhòa như ánh mặt trời.
Bên ngoài doanh trại, Ôn Viễn tạm thời cởi bỏ bộ giáp nặng nề không rời người, nâng chén rượu tiễn biệt ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-trong-sinh-ke-thu-lai-yeu-ta/chuong-7.html.]
"Nếu ta không may c.h.ế.t trận, xin nàng hãy chôn cất hài cốt của ta, mỗi năm thỉnh thoảng đến thăm ta... hai lần, không, một lần là đủ rồi."
"Ngươi sẽ không c.h.ế.t đâu, ta cũng có thể chiến đấu mà." Ta uống một ngụm rượu mạnh trong chén, nói, "Hai tấm bản đồ đường hầm bí mật Nam Cương kia là do ta vẽ, hãy để ta đi cùng ngươi."
Ta chờ đợi hắn ta hỏi.
"Đây là thù hận giữa ta và bọn chúng, lần này, hãy để ta đi." Ôn Viễn nhẹ nhàng ôm ta một cái, "Ta không thể mất nàng lần thứ hai."
Hắn ta đang nói gì vậy?
Ôn Viễn nâng chén cụng vào chén rượu của ta, nói: "Kiếp này được quen biết với nàng, như thế với ta… đã đủ rồi."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Lần tiễn biệt này, giống như vô số lần đối ẩm kiếp trước, trong lòng chất chứa muôn vàn tâm sự.
Chờ hắn ta uống cạn chén rượu, ta hỏi: "Lúc nào thì ngươi phát hiện ra là ta?"
Hắn ta nói: "Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy bản đồ đường hầm bí mật do nàng vẽ, ta đã nhận ra rồi."
Ta mỉm cười: "Cái này mà ngươi cũng nhận ra được, lợi hại thật đấy."
Hắn ta mân mê chén rượu trong tay, nói: "Lúc nàng viết chữ, nét chữ cuối cùng luôn vô thức thêm một cái móc nhỏ, nàng chưa bao giờ để ý sao."
Điều này ta thật sự chưa bao giờ để ý.
Tên tiểu tử này, trước đây thường xuyên lén lút quan sát ta sao?
Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Vậy nên những lời ngươi nói với ta lúc trước, không phải là nói với Liễu Thanh Thanh."
Ta lấy chiếc trâm cài tóc ra hỏi hắn ta: "Tại sao trâm cài tóc của ta lại ở chỗ ngươi?"
Hắn ta cúi đầu thấp hơn: "Vẫn luôn là nàng, từ trước đến nay, chỉ có nàng."
Mưa tí tách rơi xuống.
Ta nói: "Nhưng kiếp trước, ta không phải nữ nhân."
Mặt hắn ta đỏ bừng: "Có lần nàng uống say, cứ nhất quyết kéo ta tắm chung với nàng..."
Tiếng mưa càng lúc càng lớn.
Ta ném chén rượu xuống, kéo hắn ta vào trong lều.
Lưng áp vào nhau, da thịt chạm vào nhau, hơi nước mờ ảo, xóa nhòa yêu hận.
Ta cầu xin Diêm Vương chia một nửa tuổi thọ của ta cho Ôn Viễn, Diêm Vương vỗ án: "Ngươi đến muộn rồi!"
Lúc ta tỉnh lại, bên cạnh đã trống không.
Chờ đến khi ta chạy đến chiến trường, nơi này đã là một mảnh tang thương, tiếng kèn lệnh vang lên khúc ca bi tráng của cái chết.
Các binh sĩ đang khiêng t.h.i t.h.ể Ôn Viễn trở về doanh trại.
Không, không nên như vậy.
Ta hỏi Sổ Sinh Tử: "Chẳng phải ta đã nói chia một nửa tuổi thọ của ta cho Ôn Viễn sao?"