SINH RA HƯỚNG ÁNH MẶT TRỜI - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-21 08:38:14
Lượt xem: 665
12.
Sáng hôm sau, tên của tôi xuất hiện trên diễn đàn trường học.
"Viện Viện, cậu xem này, bọn họ đều nói người này là cậu!"
Tôi nhìn qua, trên bài viết đầy rẫy những bức ảnh tôi đi chơi ở hộp đêm, quán bar và ra vào ở những khách sạn nhỏ vô danh phía sau trường.
Có rất nhiều bình luận ác ý ở phía dưới.
“Thảo nào n.g.ự.c cô ả lớn như vậy, bị nhiều đàn ông sờ mó rồi đúng không?”
"Là Khương Thanh Viện, sinh viên y khoa năm ba đúng không? Tôi biết cô ta, mấy năm trước cô ta đã làm với một ông chú ở trường bên cạnh còn gì! Quả nhiên là loại gái làng chơi, không hề kén chọn chút nào."
"Cô ta thật bẩn thỉu. Người như vậy có cho tôi cũng không lấy!”
"Ôi trời, có số điện thoại của cô ta không? Tôi cũng muốn thử!"
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Sau đó, thực sự có người công bố thông tin liên hệ của tôi lên đó.
Điện thoại của tôi bắt đầu đổ chuông liên tục.
"Chị gái, một đêm 200 tệ có được không? Tôi hàng to xài tốt, đảm bảo sẽ khiến cho chị cảm thấy thoải mái."
"Con khốn! Sao mày không đi chec đi! Đi dụ dỗ đàn ông khắp nơi mà không sợ lây bệnh à!"
"Em gái, anh có thể mua quần lót của em với giá 100 tệ không? Tốt nhất là loại chưa giặt ấy."
Tôi ném điện thoại đi và hét lên trong tuyệt vọng:
“Không, không, không phải tôi đâu!”
Ký ức kiếp trước lại bắt đầu hiện lên trong đầu!
Tôi run rẩy trốn trong góc tường, không ngừng lặp đi lặp lại:
"Không phải tôi! Không phải tôi!"
Hóa ra tôi vẫn chưa thoát ra được!
Tôi tưởng rằng mình đã có được một cuộc sống mới, không còn liên quan gì đến kiếp trước nữa.
Nhưng tôi vẫn bị ràng buộc bởi quá khứ đau thương đó!
Điện thoại của tôi liên tục đổ chuông, có khi là cuộc gọi đến, đôi khi là tin nhắn văn bản.
Tôi không muốn nghe, cũng không muốn đọc.
Bạn cùng phòng của tôi chỉ có thể cài đặt điện thoại của tôi ở chế độ máy bay và giúp tôi xóa tin nhắn rác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sinh-ra-huong-anh-mat-troi/chuong-9.html.]
"Đừng sợ, Viện Viện, bọn tớ tin cậu. Bọn tớ đã nói với chủ nhiệm lớp và cô ấy đang xử lý sự việc rồi. Cậu sẽ sớm được chứng minh trong sạch thôi!”
Nhờ bạn cùng phòng an ủi, cuối cùng tôi đã bình tĩnh lại.
“Tớ thực sự không làm những việc này.”
Bạn cùng phòng gật đầu:
"Bọn tớ biết, bọn tớ tin cậu mà. Ngày nào cậu cũng ngâm mình trong thư viện và phòng thí nghiệm, làm gì có thời gian để làm mấy chuyện kia chứ? Nhất định là có người muốn vu oan cho cậu!”
Vu oan cho tôi?
Đó là ai?
Vòng tròn giao tiếp xã hội của tôi rất hẹp.
Đã ba năm rồi, tôi còn không nhớ hết mặt các bạn trong lớp, ngày thường cũng không xích mích với ai.
Ngoại trừ… chàng trai ngày hôm qua!
"Người tỏ tình với tớ ngày hôm qua tên là gì?"
“Anh ta là Trương Thành, học chuyên ngành IT.”
13.
Khi tôi tìm thấy Trương Thành, hắn đang bàn luận t.ụ.c t.ĩ.u về tôi với một vài nam sinh.
"Này, mày có biết tại sao hôm qua nó lại từ chối tao không? Bởi vì con khốn đấy không còn trinh, sợ tao ghét bỏ nó!"
"Làm sao tao biết được à? Tất nhiên là nó nói cho tao lúc thuê phòng rồi!"
"Quả nhiên là loại hàng thượng đẳng, làn da trắng nõn mềm mại. Đáng tiếc là quá cứng ngắc, nó cảm thấy mình không xứng với tao nên mới từ chối tao."
"Thật ra tao cũng không bận tâm lắm, chỉ là chơi đùa thôi. Phụ nữ giống như quần áo, khi nào dùng chán thì thay!"
Tôi bình tĩnh nhìn kỹ khuôn mặt của Trương Thành, càng nhìn càng thấy hắn giống hệt Trương Đại Hải.
Tôi đã quên mất, con trai của Trương Đại Hải không phải tên là Trương Thành hay sao?
Kiếp trước hắn còn làm việc ở Cục Dân chính.
Cũng không biết tại sao một đứa con của tội phạm lại có thể chạy chọt vào cơ quan nhà nước được?
Dù sao thì, có rất nhiều phụ nữ đã từng bị hắn ta quấy rối.
Quả nhiên, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột chỉ biết đào hang.