Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sói Con Của Ta - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-19 07:37:10
Lượt xem: 4,568

Ta là công chúa thất sủng nhất Lương quốc, họ là Lận, tên là Quân, còn được gọi là An Hòa.

Nhưng cả đời này, sẽ không thể an hòa.

Tiểu Yến lại bưng vào một thùng nước nóng, “Điện hạ, cần truyền Thái y không?”

Ta ho khan vài tiếng, lắc đầu trong làn hơi nước nóng, “Chỉ là phong hàn, thân thể ta vốn không tốt, chắc là tối qua quên đóng cửa sổ, để gió thổi trúng, không sao.”

“Vâng.”

Bên ngoài mưa rơi tí tách, ta ngâm mình trong nước nóng.

A Vân Hách không phải người thường, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã có cảm giác này.

Hắn là sói con trên thảo nguyên, thứ hắn muốn, một khi đã cắn được sẽ không bao giờ buông tay, hắn muốn trở thành chủ nhân của thảo nguyên, đáng tiếc nhất thời bị tỷ tỷ xinh đẹp của ta mê hoặc, sa vào lồng giam.

Không sao, A Vân Hách.

Cũng chỉ có như vậy, ta mới có thể ban ơn cho ngươi.

Đồng minh.

....

Đứa con thứ năm trong bộ lạc - A Vân Hách c.h.ế.t trong ngục Lương quốc, đúng lúc gặp lửa cháy, t.h.i t.h.ể khó phân biệt.

Thủ lĩnh Lê tộc đau buồn đến tột độ, Hoàng đế vì tỏ lòng thương xót, hạ chỉ ban hôn cho Thập thất công chúa, để tỏ ý an ủi.

Thập thất công chúa - An Hòa, vui vẻ tiếp chỉ.

....

“Điện hạ.” Tiểu Yến ấp úng hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng.

Ta lười biếng đáp: “Hửm?”

“Người sắp phải gả xa đến thảo nguyên…”

“Ừ,” ta cười, “Ta, vui vẻ gả xa.”

“Nhưng mà tuổi của vị thủ lĩnh kia đều…” Tiểu Yến thở dài, không nói tiếp nữa.

Ta đổi tư thế xem sách, tùy ý phất tay, “Xuống đi.”

“Vâng.”

Người trong cung không thể tin tưởng hết được, họa từ miệng mà ra, ai biết được dưới lớp da này của Tiểu Yến lại giấu một trái tim như thế nào.

Còn về việc hòa thân…

Có gió từ khe cửa sổ lùa vào, mang theo hơi ẩm và mùi cỏ xanh sau mưa, ta bắt đầu buồn ngủ.

Thật là nằm mơ giữa ban ngày. Ta chỉ gả cho sói con mà ta thích, còn lão sói già kia, ta tự có cách trì hoãn.

Bất tri bất giác, cơn buồn ngủ kéo đến, ta cũng mặc kệ bản thân ngủ thiếp đi trong làn gió mát, bị bệnh quả thật là một cái cớ trì hoãn không thể tốt hơn.

Gió bỗng ngừng, ta mở mắt, một bàn tay lạnh lẽo bịt chặt miệng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/soi-con-cua-ta/chuong-1.html.]

A Vân Hách tóc tai rối bời, phong trần mệt mỏi nửa quỳ trước giường ta, hắn còn chưa kịp thở đều, đã thấp giọng gọi: “Công chúa.”

Ta kéo tay hắn xuống, ngồi dậy kinh ngạc nói: “Lúc này ngươi không phải nên đang trên đường về thảo nguyên sao?!”

“Ta nửa đường quay lại, thuộc hạ của ta hai ngày nữa sẽ nhân lúc trời tối đột nhập vào bộ lạc.” Tiếng Hán của hắn hơi lúng túng, giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo khí chất thiếu niên lỗ mạng và sự trầm ổn của dân du mục.

Lúc này, gương mặt hắn sạch sẽ hơn so với mấy ngày trước, làn da màu lúa mạch, đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao thẳng, cùng đôi môi đẹp đẽ.

Là vẻ đẹp mang theo sức hấp dẫn độc đáo của thảo nguyên.

“Vì sao lại quay lại?”

“Để công chúa an tâm.” Hắn nghiêm túc và kiên định, “Công chúa chỉ có thể đến thảo nguyên với tư cách là tân nương của A Vân Hách, đây là lời hứa của ta.”

Ta nhất thời thở hơi hỗn loạn, không nói gì, ánh mắt bối rối đảo xung quanh, nhìn thấy khăn tay trên cổ tay hắn.

Thêu chữ: Quân.

“Ta tự có cách của mình.” Ta không muốn để bản thân tỏ ra yếu thế.

“Công chúa thông minh.” A Vân Hách gật đầu, “Nhưng tự làm mình bị thương là hạ sách, công chúa rất quý giá.”

Ta im lặng một lúc, chuyển chủ đề thúc giục hắn mau đi, đừng để lỡ kế hoạch.

Nhưng A Vân Hách lại đặc biệt nghiêm túc, nhất định phải để ta đáp ứng dùng cách của hắn, không được tự ý làm mình bị thương.

Ta không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý.

A Vân Hách đi đến bên cửa sổ định nhảy xuống, lại chạy trở về, ngón tay cái điểm nhẹ giữa mi tâm ta, sau đó, trán khẽ chạm vào trán ta.

Giống như một loại nghi lễ.

“Công chúa, nàng có được A Vân Hách.”

Lại một lần nữa hứa hẹn, ánh mắt hắn phức tạp, giống như có lời muốn nói với ta, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, ta mới phản ứng lại, cúi đầu che giấu điều gì đó.

Tim đập liên hồi.

Anan

…… Không,

Lận An Hòa, tỉnh táo lại.

Ta siết chặt tay,

A Vân Hách thay đổi như vậy, chẳng lẽ là có người đã nói gì với hắn?

Là Tưởng Phú? Y cảm thấy thân phận Hổ Vân tướng quân này vẫn chưa đủ, cho nên giống như ta, cũng động tâm tư lên người A Vân Hách?

Hay là sói con đối với Lận Thần dư tình chưa dứt, liên thủ diễn kịch với ta?

……

Đầu lại bắt đầu đau, thôi vậy.

Thôi vậy.

Loading...