Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sói Con Của Ta - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-19 07:37:20
Lượt xem: 2,471

Chúng ta không lập tức lên đường đến thảo nguyên, A Vân Hách không hề nhắc đến nguyên nhân với ta.

Ta không quá quan tâm, bởi vì mấy ngày nay tâm tư ta phần lớn đều đặt vào việc trao đổi thư từ với Tưởng Phú.

Sau khi Tưởng Phú liên lạc được với ta, đã giả mạo t.h.i t.h.ể của ta.

Tin tức Thập thất công chúa c.h.ế.t truyền về hoàng cung, Hoàng đế nổi giận, mà Đại công chúa quả nhiên đã chuẩn bị kỹ càng để hắt nước bẩn, nếu không phải Tưởng Phú âm thầm chu toàn, Thập thất công chúa đã sớm trở thành dâm phụ bỏ trốn bị giết.

Phe của Đại công chúa cố ý đè chuyện này xuống, Tưởng Phú cũng góp một phần, vừa vặn mượn chuyện này để mê hoặc đối phương, khiến bọn họ lơi lỏng, y có thể dễ dàng tìm kiếm nhân chứng kia hơn, thậm chí hình như đã có thêm đồng minh mới - Thất hoàng tử.

Ta bình tĩnh đốt lá thư đi.

Chết một Thập thất công chúa, còn có Thập lục công chúa có thể đi hòa thân.

Hoàng gia vô tình là vậy.

Ta chưa từng có giao tình gì với những người trong cung, nhưng cũng không cho rằng Thập lục hòa thân là tấm chắn để ta tránh được kiếp nạn này.

Khó khăn đổi người khác gánh chịu, cũng không đáng để vui mừng.

Ta phải lật đổ Lận Thần trước khi đội ngũ của Thập lục đến thảo nguyên, mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.

“Công chúa.”

Anan

Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên sau lưng.

Tay ta run lên, bị ngọn lửa thiêu đốt đầu ngón tay.

A Vân Hách bước mấy bước đến muốn xem, ta vội vàng đứng dậy lùi về sau một bước.

Hắn nhíu mày, gãi gãi tóc, “Ta xem thử nàng có đau không.”

Mái tóc đã được búi gọn gàng trên đỉnh đầu liền có chút rối loạn.

“Không cần,” ta cụp mắt xuống, lạnh lùng nói, “ta tự biết chừng mực.”

“Công chúa, nàng giận rồi sao?” Hắn khó có khi luống cuống, ngữ khí có chút dè dặt.

“Không dám,” ta giả vờ cười một tiếng, “Ta đã nói rồi, bản thân chỉ là một công chúa thất sủng, ngươi không cần phải như vậy.”

“Giận cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/soi-con-cua-ta/chuong-7.html.]

Lãng phí nước miếng, ta không định tiếp tục dây dưa, xoay người bỏ đi.

A Vân Hách đuổi theo, vừa định kéo ta, bị ta liếc mắt nhìn một cái, lại rụt tay về, đổi thành đi lùi bên cạnh ta, dò xét sắc mặt ta nói: “Kẻ nào không biết điều khiến nàng phải chịu uất ức?”

“Là ta nói sai rồi sao?”

“Nàng giận tỷ tỷ của nàng?”

Ta dừng bước, không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói xong chưa?”

“Nữ nhân kia?” A Vân Hách nhíu mày, trong mắt mang theo sự tàn nhẫn đặc thù của người thảo nguyên “Khi dễ nàng? Ta sẽ g.i.ế.c nàng ta.”

Ta chỉ muốn cười lạnh, “Nói nghe nhẹ nhàng thật đấy, mấy ngày trước còn bị người ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, trúng mỹ nhân kế rơi vào đại lao cũng không nỡ cắn người ta một cái, bây giờ lại trở thành muốn g.i.ế.c là giết?”

A Vân Hách có chút sững sờ, khuyên tai bạc bên tai khẽ đung đưa, nhìn kỳ lạ đáng yêu.

Ta dời mắt tiếp tục nói: “Còn nữa, bớt đem tâm tư của ngươi đặt trên người ta, ngươi muốn g.i.ế.c thì đi mà giết, đừng nói những lời vì ta, ta không gánh nổi.”

“… Nàng ghen à?”

“?” Ta cảm thấy hắn có bệnh.

A Vân Hách cười rộ lên, lại để lộ chiếc răng nanh nhỏ, “Nàng ta không thể nào sánh bằng nàng.”

Thật sự có bệnh.

Ta phải cách xa hắn một chút.

“Công chúa! Ta nói thật mà!” Hắn còn ở phía sau gọi,

Ta tăng nhanh bước chân.

Hắn lại đuổi theo, “Công chúa, người ta si mê chính là nàng, chỉ có nàng mới là tân nương mà ta cầu nguyện với thần linh,”

“… Càn rỡ! Vô lễ!” Ta tức giận, hất tay áo bỏ chạy.

Quá càn rỡ!

Không có quy củ!

Vô lễ! Quá vô lễ!!

Loading...