Son Phấn Chẳng Phai Mờ - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-10-06 01:07:56
Lượt xem: 4,889
12
Thục Tần sinh con vào một đêm.
Cách lớp cửa đóng kín và màn rèm dày, người ngoài vẫn có thể nghe rõ tiếng kêu thảm thiết của một nữ nhân trong cơn đau đớn.
Người của Hầu phủ đã sớm bị Thục Tần sai đi làm những việc vặt như đun nước bên ngoài.
Cố Thanh Dã nhận được tin liền phi ngựa lao đến, nghe thấy bên trong đang khó sinh, mấy lần định xông vào nhưng bị ngăn lại.
Theo sau tiếng khóc của đứa trẻ, Thục Tần kiệt sức ngất đi.
Cố Thanh Dã bất chấp sự ngăn cản của thị nữ, xông thẳng vào.
“Sinh ra là nhi tử hay nhi nữ?”
Tấm rèm nặng nề được vén lên, mang theo luồng gió lạnh ban đêm ùa vào.
“Đứa trẻ đâu? Cho ta xem!”
Ta từ trên giường đưa tay ra, giọng yếu ớt bảo bà đỡ: “Đưa tiểu Hầu gia xem đi.”
Ta đã hóa trang trước bằng lớp phấn nhợt nhạt, tóc tai rối bời, trên người mặc áo quần dính máu, trước khi Cố Thanh Dã bước vào, ta đã nằm yên trên giường.
Cố Thanh Dã run rẩy đôi tay, mở tã ra, ánh mắt sáng bừng: “Là nhi tử!”
“Tốt quá rồi, là nhi tử! Là nhi tử!”
Hắn vừa khóc vừa cười trong cơn phấn khích, hai tay liên tục xoa xoa, nói nhảm không ngừng, đột nhiên lao ra ngoài như điên.
Ta vừa định ngồi dậy, thì Cố Thanh Dã lại bất ngờ quay trở lại.
“Lạ thật, Quý phi nương nương chẳng phải cũng ở trong phòng sinh sao? Sao không thấy đâu?”
Tim ta bỗng thắt lại.
Căn phòng này có hai nội thất, ta ở gian ngoài, còn Thục Tần ở gian trong.
Nàng vừa trải qua một ca sinh vô cùng hiểm nghèo, nếu có tình huống khẩn cấp, thái y chắc chắn sẽ làm huyên náo, bí mật về việc Thục Tần sinh con và ta sẩy thai sẽ không thể giữ kín.
Cố Thanh Dã chợt nghĩ đến điều gì đó, từng bước tiến về phía ta...
“Tiếng kêu vừa rồi, sao nghe không giống nàng.”
Ta nằm trên giường, không dám cử động mạnh, hắn tiến tới kéo phăng chăn ra.
Chẳng màng đến tôn nghiêm của ta, trước mặt bà đỡ và tỳ nữ, hắn thô bạo xé toạc áo của ta.
Đôi mắt hắn chằm chằm nhìn vào thân thể ta.
Hắn chưa từng thấy thân thể của một nữ nhân vừa sinh con trông như thế nào, may mắn là ta đã chuẩn bị sẵn, vội dùng tay che lấy phần bụng dưới còn vương máu.
Bà đỡ vội vàng kéo Cố Thanh Dã ra, lớn tiếng quở trách:
“Tiểu Hầu gia làm gì vậy? Phu nhân vừa sinh con, bị nhiễm lạnh thì sao chịu nổi?”
Từ phòng bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng:
“Thật là ngông cuồng!”
“Giang tiểu Hầu gia dám tự tiện xông vào nơi này, sỉ nhục thê tử, ngay cả bổn cung cũng không coi ra gì sao?”
Trong lòng ta vui mừng khôn xiết, thật tốt quá, Thục Tần đã tỉnh lại rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/son-phan-chang-phai-mo/phan-7.html.]
Giọng của nàng nghe không khác gì ngày thường, nhưng ta biết nàng không thể trụ được lâu.
Ta quay sang Cố Thanh Dã giận dữ quát: “Còn không mau cút đi! Chọc giận Quý Phi nương nương, ngươi có muốn làm liên lụy cả Cố gia bị triều đình truy tội phải không?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cố Thanh Dã đang đắm chìm trong niềm vui vì có nhi tử, chút nghi ngờ trong lòng nhanh chóng tan biến, hắn liên tục nói: “Được, được.”
13
Trở về Hầu phủ, nhờ có nhi tử, địa vị của ta cũng nước lên thuyền lên.
Lão Hầu gia đã mất hết hy vọng vào đứa nhi tử của mình, đặt tất cả kỳ vọng vào đứa cháu trai, ta chủ động đề xuất quản lý việc nội trợ trong phủ, ông ta cũng vui vẻ đồng ý.
Cố Thanh Dã thì bận rộn chuẩn bị “chết”.
Hắn tự dội từng thùng nước giếng lạnh băng lên đầu, cố ý làm cho mình sốt cao không hạ, sau đó bệnh tình ngày càng nặng, thuốc thang vô hiệu.
Thấy thời gian sắp đến, Cố Thanh Dã bắt đầu nói những lời thật lòng với ta:
“Ninh Sơ à, ta e là không qua khỏi, may mà Cố gia có người nối dõi, ta cũng xem như không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.”
Ta làm ra vẻ đau buồn: “Chúng ta mới thành thân hơn một năm, nếu chàng không còn, mẹ con thiếp sau này biết sống thế nào đây!”
Cố Thanh Dã nhìn ta với ánh mắt đầy mong đợi: “Sau này nàng sẽ thay ta chăm sóc cha mẹ và nhi tử chứ?”
Ta vừa khóc vừa lắc đầu: “Thiếp mới hai mươi tuổi, thiếp không muốn hai mươi tuổi đã phải thủ tiết, hu hu hu.”
“Ninh Sơ, chẳng lẽ nàng còn có suy nghĩ gì khác?” Cố Thanh Dã vội vàng nói: “Nếu nàng không đồng ý với ta, ta có c.h.ế.t cũng không nhắm mắt được...”
Lão phu nhân liền lên tiếng khuyên nhủ:
“Ninh Sơ đã gả vào Cố gia, là người của Cố gia. Con là phụ nữ, không hiếu thuận cha mẹ chồng thì hiếu thuận ai? Đã có nhi tử rồi, chẳng lẽ lại muốn tái giá, đúng không Ninh Sơ?”
“Ngẩn ra làm gì? Ninh Sơ, mau tới đây thề đi, nếu không sao chồng con yên tâm được?”
Ta rưng rưng nước mắt, thề thốt:
“Thiếp lấy nhi tử của tướng công ra thề, sau này nhất định sẽ lo liệu mọi việc trong Cố gia, cả đời này tuyệt đối không tái giá, sống là người của Cố gia, c.h.ế.t là ma của Cố gia...”
Lão Hầu gia, lão phu nhân, và Cố Thanh Dã nghe xong mới thỏa mãn, dùng danh nghĩa khen ngợi ta, lan truyền những lời thề của ta cho khắp mọi người đều biết.
Vào một ngày u ám và oi bức, tiểu Hầu gia Cố Thanh Dã đã nhắm mắt lìa đời.
Lão Hầu gia rưng rưng nước mắt trình báo tin tử lên Hộ bộ, hoàng thượng hạ chỉ, truyền lại tước vị cho nhi tử duy nhất của Cố Thanh Dã.
Vệ binh canh giữ cấm địa đã bị rút đi, Vân Hiên được thả tự do.
Khi mọi người đến viếng, ta ở trước linh cữu khóc lóc thảm thiết, nhất quyết đòi nhìn Cố Thanh Dã lần cuối.
“Hãy để cho nó được phải an nghỉ, đừng làm loạn nữa!” Lão Hầu gia cuống quýt nói.
Ta chẳng màng đến sự ngăn cản, lao thẳng tới, mạnh mẽ đẩy nắp quan tài ra.
Cố Thanh Dã đã uống loại thuốc giả c.h.ế.t đặc chế, khiến cho nhịp thở và nhịp tim ngừng lại, đợi thuốc hết tác dụng sẽ tỉnh lại, vì thế bốn phía nắp quan tài có chừa những lỗ nhỏ để thông khí.
Ta vừa đ.ấ.m vừa khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:
“Phu quân ơi, chàng sao có thể bỏ rơi mẹ con thiếp mà ra đi như thế...”
Người nghe đều cảm động, kẻ thấy đều rơi lệ.
Sau đó, ta khóc đến ngất lịm, được Tiểu Thúy dìu về phòng.
Đợi khi quan tài của Cố Thanh Dã được đưa đi mai táng, ta lén chuồn ra từ cửa sau, chui vào kiệu nhỏ đã chuẩn bị sẵn.