Son Phấn Chẳng Phai Mờ - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-10-06 01:07:34
Lượt xem: 4,686
10
Đã có người vượt mưa báo tin về Hầu phủ.
Chẳng mấy chốc, Cố Thanh Dã phi ngựa trong mưa tới, nhưng bị ngăn lại ngoài cửa.
“Đây là nơi tịnh tu của Quý Phi nương nương, nam nhân sao có thể xông vào!”
Cố Thanh Dã vội vã phi nước đại đến, thở hổn hển nói: “Đứa bé không sao chứ?”
Hai cung nữ liếc nhìn nhau, rồi đảo mắt khinh thường: “Tiểu Hầu gia thật nực cười, chẳng lo phu nhân sống c.h.ế.t thế nào, chỉ hỏi đứa trẻ ra sao.”
Cố Thanh Dã chỉ đành miễn cưỡng hỏi: “Nàng ấy sao rồi?”
Thái y xuất hiện đúng lúc:
“Tiểu Hầu gia không cần lo lắng, phu nhân và hài nhi trong bụng đều bình an vô sự, chỉ là phu nhân bị hoảng sợ, thêm vào trời mưa đường núi trơn trượt, để an toàn, khuyên phu nhân một tháng không nên di chuyển.”
“Quý phi nương nương nhân hậu, đã dặn dò chúng thần ở đây chăm sóc phu nhân chu đáo.”
Dù Cố Thanh Dã rất muốn đón ta về, nhưng Thục Tần đã lên tiếng, hơn nữa thái y ở đây tay nghề cao hơn hẳn các đại phu bên ngoài, để ta dưỡng thai ở đây quả là lựa chọn hợp lý nhất.
Cuối cùng hắn cũng yên lòng, đi đến bái tạ Thục Tần.
“Quý phi nương nương đang nghỉ trưa, người ngoài không được quấy rầy.”
“Quý phi nương nương đang chép kinh, người ngoài không được quấy rầy.”
“Quý phi nương nương nói không tiện gặp nam nhân, tiểu Hầu gia xin hãy về đi.”
Cứ thế, Cố Thanh Dã bị bỏ mặc suốt cả ngày, đến khi trời tối mới bị đuổi xuống núi.
Ta sảy thai, thân thể suy nhược, dưới sự chăm sóc tận tình của thái y, sức khỏe ta dần dần hồi phục.
“Chợt thấy ở đây cũng rất tốt, thoáng chốc như quay lại những ngày còn trẻ, khi tỷ muội chúng ta cùng nhau đá cầu, chơi chuyền.”
Thục Tần nói xong, chúng ta nhìn nhau cười khổ và lắc đầu.
Thân thể chúng ta bây giờ, đã không còn có thể chơi chuyền, cũng không thể đá cầu nữa.
Nơi núi non có gió mát trăng thanh, tiếng chuông chùa vang vọng sáng chiều, có bằng hữu tốt để cùng mở lòng tâm sự, như thể mọi lớp son phấn đã phai đi, trở về thuần khiết nguyên sơ.
Nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn phải trở về chiến trường của riêng mình.
Một tháng sau, Hầu phủ sai người đón ta về.
Dưới lớp ngụy trang khéo léo của ta, bụng ta hơi nhô lên.
Đại phu đến bắt mạch là người quen cũ, khi đặt tay lên mạch ta, sắc mặt ông lập tức thay đổi.
Sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh của ta.
Ông hiểu rõ, đứng dậy thi lễ với Cố Thanh Dã:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/son-phan-chang-phai-mo/phan-6.html.]
“Bẩm tiểu Hầu gia, mạch đập của phu nhân rất mạnh, thai nhi ổn định.”
11
Bề ngoài, ta giống như những phụ nữ khác, an tâm dưỡng thai ở Hầu phủ.
Đối với cha mẹ chồng, ta cung kính lễ phép, với Cố Thanh Dã thì tương kính như tân.
Thỉnh thoảng trước mặt họ, ta không thể không uống cạn từng bát thuốc an thai đắng nghét.
Để tạo vẻ chân thực hơn, ta còn phải nén lòng đau khổ, may cho đứa trẻ vốn sẽ chẳng bao giờ chào đời này vài bộ áo nhỏ, cười hỏi Cố Thanh Dã: “Trẻ con mặc màu này có đẹp không?”
Chỉ những đêm không người, ta mới dám chui vào chăn mà khóc không thành tiếng.
Cha mẹ ta mấy lần đến thăm, đã chuẩn bị trước bà đỡ cho ta.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thu qua xuân đến, chỉ còn một tháng nữa là ta đến ngày lâm bồn.
Sau một đêm sấm sét mùa xuân, ta kể rằng mình đã có một giấc mộng.
Mộng thấy ngoài biển có một vị tiên nhân chống gậy đầu rồng, trao cho ta một viên xá lợi, dặn ta gieo trồng nó.
Lão Hầu gia và lão phu nhân vừa nghe xong, liền có người hầu vội vã chạy đến báo:
“Lão Hầu gia, đêm qua có tiếng sét lớn, phần mộ tổ tiên nhà họ Cố nứt ra, trên mộ lại mọc lên chín gốc linh chi!”
Lão Hầu gia mừng rỡ, đích thân dẫn người đến mộ tổ kiểm tra, quả thật nhìn thấy chín gốc linh chi trăm năm hình dáng đầy đặn.
Linh chi quý giá, mà chín gốc linh chi đồng dạng lại càng hiếm có trên đời, dù có ai muốn tạo ra trò đùa, nhưng thử hỏi ai có thể nỡ dùng loại linh chi đắt đỏ như vậy?
Nghĩ đến việc Hầu phủ sắp có một đứa trẻ chào đời, trong lòng lão Hầu gia đã có suy đoán.
Ông mời một thầy tướng số đến phủ xem bói.
“Phu nhân mang trong bụng là sao Văn Khúc hạ phàm, sau này sẽ phú quý không thể kể hết.”
“Mệnh cách giàu sang như vậy, nếu sinh ra ở Hầu phủ, e rằng sẽ làm nhục thân phận, khiến trời cao nổi giận, mang họa cho Hầu phủ.”
“Phu nhân đã mộng thấy xá lợi, có lẽ đứa trẻ này có duyên với Phật, nên chọn sinh nở tại chùa chiền...”
Sinh con là thiên chức cao quý, hầu hết các chùa dù có lấy danh nghĩa “phổ độ chúng sinh” nhưng vẫn khinh ghét việc sinh nở, không cho phép phụ nữ sinh con trong chùa.
Chỉ có Vạn An Tự là ngoại lệ.
Trăm năm trước, có một phi tần sinh non tại Vạn An Tự, hoàng tử được sinh ra sau này trở thành hoàng đế, từ đó Vạn An Tự mới phá bỏ luật cũ, thực hiện đúng tinh thần “từ bi hỉ xả.”
Như ta dự đoán, lão Hầu gia tin tưởng tuyệt đối vào lời thầy tướng số, vui mừng đến mức uống liền mấy chén rượu, sau khi sắp xếp ổn thỏa, liền đưa ta vào Vạn An Tự.
Ta với cái bụng giả, bước đi khập khiễng.
Thục Tần với cái bụng thật, vừa cười vừa nói với ta:
“Chín gốc linh chi ấy là Hoàng Thượng ban cho, ta chẳng nỡ ăn, không ngờ cuối cùng lại tiện cho lão cẩu Cố gia.”