Sống Lại Để Chuộc Tội Cho Bản Thân - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:02:23
Lượt xem: 454
Chu Tịch ôm một quả bóng rổ trong tay, mồ hôi lấm tấm trên trán, dường như vừa mới chơi bóng xong. Hắn đứng trước mặt tôi với khuôn mặt không chút biểu cảm, liếc nhìn Giang Hằng, rồi lại nhìn tay tôi đang khoác tay Giang Hằng, cười hờ hững nói:
“Chơi trò gia đình à?”
Tôi theo phản xạ muốn chắn trước mặt Giang Hằng, nhưng lại bị anh ấy kéo vào sau lưng.
Giang Hằng cười nhẹ, khuôn mặt bình thản đáp: "Xin lỗi nhé, bạn học." rồi kéo tôi định vòng qua Chu Tịch để đi tiếp.
Nhưng Chu Tịch lại giơ tay chặn tôi lại, giọng nói lạnh lùng: “Cô không định xin lỗi à?”
Trên mu bàn tay của hắn, vết thương hiện rõ ràng, chính là do tôi gây ra vào buổi sáng.
Giang Hằng nhíu mày, định nói gì đó, nhưng tôi đã mỉm cười, ngoan ngoãn nói một câu: “Xin lỗi anh, Chu Tịch.”
Chu Tịch hơi ngẩn ra, có vẻ như không ngờ tôi lại ngoan ngoãn như vậy.
Ánh mắt tôi thoáng qua một tia chế giễu, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay anh ta, nhẹ nhàng vuốt vết thương của anh ta, rồi dùng móng tay bấm mạnh vào trong thịt.
Vết thương vừa mới liền lại bị tôi bấm vào, lập tức rỉ m.á.u ra.
Chu Tịch đau đến biến sắc, muốn giật tay ra khỏi tay tôi, nhưng tôi càng nắm chặt hơn.
Đau lắm sao? Chỉ là một phần triệu nỗi đau mà anh ấy đã phải chịu đựng thôi.
“Khốn kiếp!”
Khi Chu Tịch vứt quả bóng rổ trong lòng, định giơ tay còn lại lên, tôi buông tay ra.
Tôi khẽ cúi mắt nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đầy oán độc, nhẹ giọng nói:
“Chu Tịch, sau này đi đứng cẩn thận hơn nhé, đừng để tôi lại vô tình đụng trúng cậu nữa.”
6
Có lẽ vì tôi không hề có ý định che giấu sự thù địch của mình, thay vì giận dữ, trong ánh mắt của Chu Tịch lại có nhiều sự ngạc nhiên và bối rối hơn.
Hắn dường như không hiểu vì sao một cô gái luôn lặng lẽ chăm chỉ học hành, hai năm nay gần như không nói câu nào với hắn lại có thể mang trong lòng sự căm hận đến thế.
Tôi không nhìn hắn nữa, để Giang Hằng kéo đi.
Những hành động vừa rồi của tôi cũng không quá phô trương, Giang Hằng cũng không nhận thấy điều gì khác lạ, chỉ quay đầu lại không hài lòng nói:
“Sao em gọi ai cũng là ‘anh’ thế?”
Tôi vừa ngân nga một khúc hát, tâm trạng vui vẻ, không đáp lời anh ấy.
Ra khỏi trường, khi đến gần một con hẻm không xa, tôi rõ ràng nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ từ trong hẻm truyền ra.
Tiếng khóc, tiếng mắng chửi, và cả tiếng bạt tai vang dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-de-chuoc-toi-cho-ban-than/chuong-5.html.]
Tôi cau mày, cảm giác có điều gì đó không ổn.
Giang Hằng nhìn tôi một cái, sau đó dặn tôi đứng yên tại chỗ rồi một mình đi vào con hẻm.
Làm sao tôi có thể nghe lời, liền theo sau anh ấy đi vào trong.
Con hẻm dài và hẹp, các bức tường nối liền với nhiều ngôi nhà cũ kỹ, xuống cấp. Tiếng động càng đi càng lớn, tiếng cười chế giễu và tiếng khóc ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng, ở sân của một tòa nhà bỏ hoang hai tầng đang dang dở, tôi nhìn thấy Ôn Như ngồi xổm trên đất, nức nở khóc, xung quanh là vài cô gái du côn.
Tóc của Ôn Như rối tung, nước mắt đầm đìa.
Một trong những cô du côn cầm lon nước ngọt, đổ thẳng lên đầu cô ấy, nước chảy dọc theo tóc, làm ướt đẫm chiếc đồng phục đã được cô cố ý sửa ngắn, bó sát vào người, phô bày dáng người hấp dẫn.
Mấy cô gái kia ngồi xổm trước mặt cô, vỗ nhẹ vào mặt cô, cười đùa vang dội.
“Các cô đang làm gì thế!”
Giang Hằng dĩ nhiên không thể làm ngơ, anh ấy nhặt từ dưới đất lên một ống sắt ngắn dính đầy xi măng, bình tĩnh nói:
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến ngay thôi.”
Ôn Như như thể nhìn thấy chiếc phao cứu sinh, loạng choạng lao vào lòng Giang Hằng, ôm chặt lấy eo anh, mặt không ngừng dụi vào n.g.ự.c anh khóc lóc, trông chẳng khác nào một con thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ.
Mấy cô gái du côn ban đầu rất ngạo mạn, nhưng khi nghe vậy thì khí thế giảm đi đáng kể, họ hoảng hốt nhìn về phía đầu hẻm, dường như thực sự lo sợ cảnh sát sẽ đến.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cuối cùng, cô gái cầm đầu chỉ tay vào Ôn Như, giọng khàn khàn nói: “Lần này coi như cô may mắn, đừng để tôi gặp lại cô.”
Nói xong, cô ta dẫn đám bạn nhanh chóng rời đi.
Tôi đứng sau Giang Hằng, không biểu cảm nhìn toàn bộ cảnh “bắt nạt” này.
Tôi lặng lẽ nhìn cô gái cầm đầu, khi cô ta lướt qua tôi, tôi nở một nụ cười nhạt, nhẹ giọng nói:
“Lâu rồi không gặp.”
Cô gái cầm đầu nhìn tôi khó hiểu, nhưng không nói gì thêm, vội vàng rời đi.
Dĩ nhiên tôi không quên, cô ta chính là người từng đứng bên cạnh Ôn Như trong quán bar, cười lớn nhất khi nghe Ôn Như khoe khoang về “chiến tích chinh phục” của mình.
Giang Hằng có chút ngượng ngùng nhìn Ôn Như trong lòng, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng nói: “Không sao đâu, đừng sợ, bọn họ đi rồi.”
Ôn Như ngẩng đầu lên, dù nước mắt đã làm ướt đẫm gương mặt, nhưng khuôn mặt cô vẫn tinh tế, không có dấu vết đỏ của cái tát, thậm chí chẳng có chút dấu hiệu sưng tấy nào.
Cô ấy đáng thương nói với Giang Hằng: “Anh có thể đưa em đến bệnh viện không?”
Giang Hằng rõ ràng có chút do dự, quay đầu nhìn tôi.
Tôi mỉm cười rạng rỡ: “Đi bệnh viện gì chứ, cứ đến nhà bọn mình đi, ngay gần đây thôi, để mình kiểm tra sức khỏe cho cậu.”