Sống Lại, Ta Làm Mẹ Của Cô Gia - Chương 13, 14, 15.1
Cập nhật lúc: 2024-06-08 22:11:54
Lượt xem: 3,128
Chương 13
Lúc này, cô gia nghe Hồng Diệp nói xong, lửa giận trong lòng bùng phát.
Chàng ta sa sầm mặt, giáng một cái tát mạnh vào mặt ta, mắng: "Tiện nhân, phụ thân há là người ngươi có thể phỉ báng sao?"
Ta bị đánh đến khóe miệng chảy máu, ngã xuống đất.
Chàng ta cười lạnh một tiếng, quay đầu phân phó: "Người đâu, trói ả ta lại, ném vào phòng ta!"
Tiểu tư tiến lên, muốn trói ta lại.
Nhìn vẻ mặt giễu cợt của Hồng Diệp, ánh mắt lạnh lùng của tiểu thư, trong lòng ta càng thêm không cam lòng.
Kiếp này, cho dù có chế.t, ta cũng sẽ không để mặc cho người khác sắp đặt!
Ta vùng ra khỏi tay tiểu tư, quỳ xuống trước mặt tiểu thư, khóc lóc dập đầu:
"Tiểu thư, cầu xin người, hãy nói giúp ta với cô gia! Người yêu thương cô gia, không muốn cô gia tìm nữ nhân khác, đưa ta đến chỗ Quốc Công gia, chẳng phải là biết cô gia có ý với ta, nên mới nhân cơ hội này đưa ta cho Quốc Công gia sao? Hiện tại ta đã là người của Quốc Công gia rồi, sẽ không còn chắn mắt người và cô gia nữa, xin người hãy tha cho ta..."
Ta vừa dứt lời, sắc mặt cô gia càng thêm khó coi.
Chàng ta âm trầm nhìn tiểu thư, trong mắt là sự thất vọng tột độ.
Ta biết, cái gai này đã đ.â.m sâu vào lòng cô gia rồi.
Sắc mặt tiểu thư hơi tái nhợt.
Nàng ta lắc đầu, định nói gì đó thì Hứa quản gia - người bên cạnh Quốc Công gia - đột nhiên xuất hiện.
Chương 14
Hứa quản gia phụng mệnh Quốc công gia đến đón ta.
Nhìn vị tiểu thư cố gắng nở nụ cười gượng gạo, còn có ánh mắt âm trầm của vị công tử nhìn tiểu thư, trong lòng ta tràn đầy thoải mái, ngã quỵ xuống đất.
Ta cúi đầu, che giấu nụ cười đắc ý.
Thật tốt, ta đã thắng rồi.
Không uổng công ta cả đêm qua... vất vả.
Nha hoàn băng bó cho ta là con gái của Hứa quản gia.
Ta vô tình để lộ cho nàng ta biết chuyện đêm nay tiểu thư cố ý đưa ta cho cô gia làm thông phòng.
Lúc này, con vịt đã đến miệng cô gia lại bay mất, còn bị chính phu nhân của mình bày cho một vố như vậy.
Cái gai trong lòng chàng ta, e rằng đã đ.â.m sâu vào thịt, cả đời này cũng không nhổ ra được.
Trước khi đi, tiểu thư nhìn ta thật sâu, nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Xuân Đào, ngươi quả nhiên là người có phúc."
Ta khẽ khom người, cúi đầu: "Mượn lời chúc phúc của tiểu thư."
Hồng Diệp hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ánh mắt tràn đầy ghen ghét.
Ta đi theo Hứa quản gia đến viện của Quốc Công gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-lam-me-cua-co-gia/chuong-13-14-15-1.html.]
Người băng bó cho ta vẫn là nha hoàn tên Hứa Hương kia, con gái ruột của Hứa quản gia.
Quốc Công gia có việc phải ra ngoài mấy ngày.
Lúc ta đến, ông ấy đã đi rồi, ta lại được mấy ngày nhàn rỗi.
Nghe nói, sau khi ta rời đi, cô gia không đi, mà lôi Hồng Diệp vào phòng, cưỡng bức nàng ta.
Khác với ta của kiếp trước, Hồng Diệp không phải thông phòng, mà được cô gia nâng lên làm di nương, còn được chuyển đến một tiểu viện khác.
Từ đó về sau, đêm nào cô gia cũng ngủ lại viện của Hồng di nương.
Chương 15
Quốc Công gia trở về là năm ngày sau đó.
Ngày thứ hai sau khi trở về, ông ấy mới gặp ta.
Quốc Công gia cúi đầu, ánh mắt trầm trầm nhìn ta, cộng thêm vết sẹo dài kia, toát ra vẻ áp bức cực lớn.
Ta quỳ trên mặt đất, ngoan ngoãn cúi đầu.
"Nô tỳ uống rượu say, đã mạo phạm Quốc Công gia, xin người trách phạt."
Quốc Công gia đánh giá ta hồi lâu, mới lên tiếng:
"Ngẩng đầu lên."
Ta cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn ông ấy, đôi mắt đỏ hoe.
Quốc Công gia có lẽ nhớ đến sự nhiệt tình của ta đêm đó, ánh mắt hơi tối lại.
Ông ấy trầm giọng nói: "Thôi vậy, sau này ngươi cứ ở lại trong viện của ta đi."
Anan
Cứ như vậy, ta trở thành nữ nhân duy nhất trong phủ Quốc Công.
Có lẽ ông ấy thích thân thể và dung mạo của ta, nhưng trong mắt ông ấy, ta cũng không quá quan trọng.
Cho nên ta vẫn chỉ là một nha hoàn thông phòng.
Người hầu hạ bên cạnh ta là Hứa Hương.
Quốc Công gia không ở phủ nhiều, mười ngày thì khoảng năm ngày là về phủ.
Mỗi lần ông ấy trở về, ta đều tự tay nấu canh bổ và đồ ăn ngon mang đến cho ông ấy.
Ở trong phủ không có việc gì làm, vì muốn lấy lòng Quốc Công gia, tay nghề nấu nướng của ta ngày càng tiến bộ.
Hôm nay, Quốc Công gia trở về phủ, ta bưng canh đến thư phòng cho ông ấy.
Quốc Công gia nhìn bát canh ba ba trong tay ta, ánh mắt khó hiểu.
Ông ấy nhìn ta một cái, uống cạn bát canh.
Sau đó hỏi ta: "Ở trong phủ có thấy buồn chán không?"
Ta lắc đầu, giả vờ như trong lòng chỉ có một mình ông ấy, đôi mắt sáng rực nói: "Ngoài học nấu ăn ra, mỗi ngày nô tỳ đều đếm từng ngày, chờ người trở về, không hề buồn chán."