Sống Lại, Ta Làm Mẹ Của Cô Gia - Chương 15.2, 16, 17
Cập nhật lúc: 2024-06-08 22:12:52
Lượt xem: 3,389
Tất nhiên, ngoài những điều này ra, ta còn xem rất nhiều sách.
Trong sách đều là những cách thức để lấy lòng nam nhân.
Quốc Công gia nhướng mày, nắm lấy tay ta.
Trên tay ông ấy toàn là vết chai, khiến ta hơi đau.
Ta cúi đầu, e thẹn.
"Ồ? Tay nghề nấu nướng của ngươi quả nhiên có tiến bộ."
Ta mừng rỡ ngẩng đầu: "Nô tỳ nghe nói người là đại anh hùng, g.i.ế.c địch dũng mãnh, trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, bây giờ có thể tự tay hầu hạ người, nấu canh cho người uống, là phúc phận mấy đời của nô tỳ."
Ông ấy nheo mắt, không nói gì, chỉ bế ta lên, đi vào phòng trong.
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của ông ấy, tựa vào bờ vai rộng lớn, rắn chắc của ông ấy, ta khẽ nhắm mắt lại.
Đêm đó, Quốc Công gia đặc biệt thô bạo.
Ngày hôm sau, ta phải nằm trên giường nghỉ ngơi cả ngày.
Chương 16
Quốc Công gia một lòng hướng về việc chinh chiến sa trường, vì nước quên thân, cũng không quá coi trọng chuyện con cái.
Nếu không, cũng sẽ không bao nhiêu năm qua, hậu viện không có một ai.
Bây giờ tuy đã nếm thử mùi vị, mỗi lần trở về sẽ tìm ta để giải khuây, nhưng cũng không quá đắm chìm.
Ngược lại có mấy kẻ ngốc nghếch, thấy ta bò giường thành công, muốn học theo, nhưng đều bị đuổi đi hết.
Chớp mắt hai tháng trôi qua, hậu viện của Quốc Công gia vẫn chỉ có một mình ta là nha hoàn thông phòng.
Cuộc sống của ta trôi qua thật yên bình.
Còn tiểu thư và cô gia bên kia thì náo nhiệt hơn nhiều.
Màn kịch ân ái bị vạch trần.
Hình tượng hiền lương thục đức của tiểu thư trong lòng cô gia đã sớm không còn.
Chàng ta cũng không còn áy náy với tiểu thư nữa.
Dần dần, chàng ta rất ít khi đến phòng nàng ta, mà thường xuyên đến chỗ Hồng di nương.
Hồng di nương phát hiện mình mang thai sớm hơn ta của kiếp trước, sau khi biết tin, nàng ta vội vàng báo tin vui cho tiểu thư, nàng ta là người trung thành, cho dù đã theo cô gia, nhưng vẫn coi tiểu thư là chủ tử.
Nào ngờ, tiểu thư cho nàng ta uống một bát thuốc phá thai, suýt chút nữa cướp đi nửa cái mạng của nàng ta.
Ngày hôm đó, nàng ta bị tiểu thư bán đi.
Dù là thiếp thất, nhưng cũng chỉ là hạ nhân, chủ mẫu có thể tùy ý bán đi.
Nghe nói, ngày hôm đó Hồng Diệp đã khóc lóc van xin rất lâu.
Lúc bị nha sai mang đi, trên người vẫn còn vết máu.
Cô gia trở về sau khi biết chuyện, vô cùng tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-lam-me-cua-co-gia/chuong-15-2-16-17.html.]
Chàng ta cãi nhau một trận lớn với tiểu thư, tiểu thư động thai khí, suýt chút nữa thì sảy thai.
Sau đó, cô gia liên tục nạp thiếp, rất ít khi đến phòng tiểu thư.
Đôi phu thê ân ái, mặn nồng của kiếp trước, kiếp này lại có xu hướng sủng thiếp diệt thê.
Chương 17
Hai tháng sau, ta được chẩn đoán mang thai.
Mặc dù Quốc Công gia không quá coi trọng chuyện con cái, nhưng sau khi nghe tin này, vẫn nâng ta lên làm di nương, còn thưởng cho ta rất nhiều thứ.
Anan
Tin tức này truyền ra ngoài, người đầu tiên không thể ngồi yên chính là tiểu thư và cô gia.
Đứa bé này của ta sinh ra, cô gia sẽ không còn là đứa con duy nhất của Quốc Công phủ nữa.
Nghĩ cũng biết, nếu ta sinh con gái thì còn đỡ, nếu là con trai, cho dù chỉ là thứ xuất, nhưng dù sao cũng là con ruột của Quốc Công gia, còn cô gia là con nuôi, tiền đồ càng thêm mờ mịt.
Nghe nói, đêm đó cô gia liền đến phòng tiểu thư.
Hai người xảy ra cãi vã, cô gia tát nàng ta hai cái.
Tiểu thư lại động thai khí, uống thuốc mấy ngày mới khỏe lại.
Nàng ta vừa khỏe lại đã đến cầu kiến ta.
Ta bảo Hứa Hương mời nàng ta vào.
Mấy tháng không gặp, tiểu thư gầy đi rất nhiều, bụng càng thêm to.
Trên mặt nàng ta vẫn là nụ cười giả tạo, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, cho dù có đánh phấn dày mấy lớp cũng không che giấu được.
"Xuân phu nhân, ta đã sớm biết, ngươi là người có phúc khí." Nàng ta mỉm cười nói.
Ta cũng cười đáp: "Nhờ phúc của Thiếu phu nhân, nếu không phải người đưa ta đi gặp Quốc Công gia, cũng sẽ không có ta ngày hôm nay."
Sắc mặt tiểu thư cứng đờ, có lẽ nàng ta hối hận đến mức nghiến nát cả hàm răng.
Nàng ta chỉ cười nói với ta vài câu khách sáo, sau đó sai nha hoàn mang thuốc bổ và trang sức đến cho ta.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng ta không ngừng nhìn chằm chằm vào bụng ta, như nghi ngờ, lại như oán hận.
Chờ nàng ta rời đi, ta liền bảo Hứa Hương vứt hết những thứ đó đi.
Lúc ta đến viện của Quốc công gia, nàng ta đã tặng ta một chiếc vòng tay rất đẹp.
Chiếc vòng tay đó làm bằng ngọc bích, được ngâm trong nước xạ hương và tàng hồng hoa suốt hai tháng.
Nó không chỉ khiến người ta không thể mang thai, mà còn có thể khiến người mang thai bị sảy thai.
Ban đầu, nàng ta định tặng ta khi ta hầu hạ công tử.
Kiếp trước, ta cũng đeo nó, cho đến khi chiếc vòng tay vô tình bị vỡ, ta mới có thể mang thai.
Kiếp này, nó cũng có ích.
Việc đầu tiên ta làm sau khi đến viện của Quốc Công gia chính là vứt bỏ thứ này.
Nghĩ đến mấy món trang sức kia, chắc cũng bị ngâm xạ hương rồi.