Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:40
Lượt xem: 129
Mọi người sửng sốt, bao gồm hoàng đế Thương Diệu, Sở Dương và Sở Ngọc.
Người qua đường và chưởng quầy cũng thấy ngoài ý muốn, Sở Dương và Sở Ngọc không rõ là vì cái gì.
Sở Mộc giao tiểu Thái tử lại cho Thương Diệu, dẫn đường cho chưởng quầy tiệm điểm tâm và tiệm cơm, lại gọi Sở Dương cùng Sở Ngọc.
Hai huynh đệ hoàn hồn nhìn cha bọn nó.
Sở Tu Viễn gật đầu.
Dù cả hai đứa nó đều không muốn nhưng cũng biết không thể trái lời trưởng bối trước mặt người ngoài, không thì về đến nhà cha nương sẽ cùng nhau xử lý bọn nó.
Bọn nó lần lượt giao công thức bánh bông lan và gà hấp tiêu cho chưởng quầy tiệm điểm tâm và tiệm cơm, hai người kia cảm thấy đám người này không lừa bọn họ, tất nhiên là ngàn ân vạn tạ. Nhưng mà, trải qua chuyện này, đám người Sở Tu Viễn cũng không thể tiếp tục đi dạo chợ đông nữa, trực tiếp dọn đường hồi phủ.
Trên đường trở về vì có Đại Bảo Bảo ở đó, lời Sở Ngọc muốn nói đã nghẹn một bụng nhưng cũng không hỏi, thật sự là sợ Đại Bảo Bảo lại ồn ào khiến mọi người đều biết.
Lâm Hàn từ nhà bếp đi ra nghe thấy âm thanh trò chuyện và tiếng vó ngựa còn tưởng mình nghe lầm, đến nội viện lại ngoài ý muốn nhìn thấy Sở Tu Viễn: “Sao lại nhanh như vậy?”
“Mọi người cũng đâu muốn nhanh như vậy đâu, tất cả là do Đại Bảo Bảo.” Sở Ngọc trừng mắt liếc tiểu hài nhi.
Tiểu hài tử rất tủi thân, lớn tiếng nói: “Đệ không có!”
“Đệ có. Nếu không phải đệ vừa tới chợ đông đã bảo món này ăn không ngon, còn nói điểm tâm của người ta không thể ăn thì mọi người có phải trở về thế này không?” Sở Ngọc hỏi.
Tiểu hài nhi cứng cổ nói: “Nhưng không ăn được thật mà!”
“Các ngươi bị người ta đánh?” Lâm Hàn nhìn sang Thương Diệu, có y ở đây, không thể nào có chuyện đó xảy ra: “Hay là bị người ta đuổi ra ngoài?” Ánh mắt dừng lại trên người Sở Tu Viễn.
Đại tướng quân bật cười: “Cũng không đến mức đó.” Hắn tóm tắt lại sự việc cho nàng.
Sở Ngọc nghe thế không nhịn được nói: “Con và ca ca không muốn viết, Mộc ca lại bắt chúng con viết. Ca viết xong rồi Mộc ca còn nghi ngờ chúng con bằng mặt không bằng lòng, lại cẩn thận kiểm tra một lần.” Trừng mắt liếc Sở Mộc: “Thật không hiểu ca cùng hội với ai.”
Sở Mộc: “Đương nhiên là cùng hội với các đệ. Đệ cho rằng không ai nhận ra đệ thì sẽ không có người nào nhận ra cha đệ và ta sao? Lỡ đâu có vài người nhận ra, đệ cho rằng chuyện chúng ta đưa người ta công thức khi truyền tới tai bọn họ, chúng ta có còn mặt mũi nữa không?”
Sở Ngọc không nghĩ tới điểm này, không nhịn được nhìn phụ thân nó.
Hoàng đế Thương Diệu nói: “Việc này tuy không phải do các ngươi sai nhưng người ta cũng đâu có trêu chọc gì các ngươi.” Liếc mắt nhìn tiểu Thái tử, thấy nó đang nghe rất nghiêm túc: “Nếu có người nhìn thấy Nhị Bảo, nói ngươi không có thân mẫu, hay nàng bị phụ thân ngươi khắc chết, ngươi sẽ nghĩ thế nào?”
Sở Ngọc hơi hơi hé miệng, nó chắc chắn sẽ đánh người đó một trận tơi bời. Thân mẫu của nó không phải bị cha nó khắc chết, rõ ràng là do phong thủy trong phủ không tốt. Sau đó lại nghĩ tới người ta cũng đâu biết chuyện phong thủy trong nhà nó đã thay đổi: “Đâu có giống nhau đâu nhỉ?”
“Sao lại không giống?” Sở Tu Viễn hỏi lại: “Dù đồ ăn của người ta không ngon, người ta cũng đâu ép các con ăn. Sao các con lại phải nói ra làm gì?” Nhìn sang Đại Bảo Bảo.
Đại Bảo Bảo chớp chớp mắt: “Không thể ăn còn không cho người ta nói a?”
Thật là không chịu nói lý.
Sở Tu Viễn nghẹn lời.
Lâm Hàn cười hỏi: “Có người nói Đại Bảo Bảo không nghe lời, con có tức giận không?”
“Con nghe lời mà.” Tiểu hài nhi buột miệng thốt ra.
Lâm Hàn: “Con đâu có nghe lời cha con, mỗi ngày đều chọc tức cha con có phải không? Người ta đâu có biết con nghe lời mẫu thân, chỉ cho rằng con là hài tử hư, con có phải cảm thấy người đó cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà nói con đúng không.”
Tiểu hài tử liên tục gật đầu.
Lâm Hàn: “Con chỉ ăn có một miếng nhỏ, đã nói đồ ăn trong tiệm người ta không thể ăn, con và người nói xấu con có khác gì nhau không?”
Tiểu hài tử nghĩ nghĩ, ôm chân mẫu thân nó: “Con đói rồi.”
“Lại trốn tránh.” Lâm Hàn nhéo tai tiểu hài tử: “Mặc kệ con có hiểu hay không, sau này gặp phải những chuyện như vậy, con biết trong lòng là được, không được ồn ào nói ra.”
Tiểu hài nhi ngẩng đầu: “Tại sao lại không?”
Sở Mộc nói tiếp: “Đệ sẽ bị đánh. Hai tay khó đọ bốn tay. Ta và cha đệ dù võ công cao cường, đối mặt với nhiều người ở chợ đông như vậy, cũng chỉ có thể giơ tay chịu trói.”
“Đệ cũng đâu có nói sai.” Tiểu hài nhi nhỏ giọng nói thầm một câu.
Lâm Hàn thấy thế thì biết nó đã nghe lọt tai: “Người ta nói con là hài tử hư, con có muốn đánh họ không?”
Tiểu hài tử không hé răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-161.html.]
Lâm Hàn xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nó: “Chỉ một lần này thôi, không có lần sau.”
“Sau này nếu gặp phải món ăn không ngon cũng không thể nói ra sao?” Sở Ngọc nhịn không được hỏi.
Lâm Hàn: “Có thể. Nhưng con phải nói là không thích. Bởi vì các con không thích ăn điểm tâm quá ngọt, nhưng đó lại là mỹ vị đối với những người chưa từng ăn qua. Biết đâu bọn họ lại không thích món bánh không ngọt không béo thì sao. Hiểu chưa?”
Sở Ngọc đã hiểu.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn Đại Bảo Bảo: “Nếu người ta nói bánh bông lan nương làm chẳng ngọt gì cả, ăn không ngon, con có tức giận không?”
Tiểu hài tử gật đầu.
Lâm Hàn không yên tâm: “Vậy sau này phải nói thế nào?”
“Con không thích ăn, không cần đưa cho con.” Tiểu hài tử nói.
Lâm Hàn sờ đầu nó, lại quay sang tiểu Thái tử: “Dịch nhi có hiểu không?”
“Con hiểu, không thể khiến người khác khó xử.” Tiểu Thái tử nói tiếp.
Thương Diệu rất vui mừng: “Không tồi!”
Lâm Hàn: “Vậy các con đi chơi một lát đi, đồ ăn còn chưa làm xong.”
“Cữu mẫu, anh đào nhà ngài có thể ăn được chưa?” Tiểu Thái tử tò mò hỏi.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Bên này còn phải chờ hơn nửa tháng. Bên chỗ Mộc ca các con có mấy cây anh đào nhỏ chắc đã có trái chín rồi, các con có thể đi xem thử, trái nào ngả vàng hoặc hơi ửng đỏ thì là trái chín.”
Đại Bảo Bảo lập tức cất bước chạy đi.
Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng, vội kêu: “Chậm một chút. Có thể còn chưa chín mà.”
“Không chín con cũng muốn xem.” Tiểu hài tử ném cho Lâm Hàn một câu rồi tiếp tục chạy.
Sở Dương và Sở Ngọc nhìn nhau, lôi kéo tiểu Thái tử chạy theo.
Sở Mộc vội vàng đuổi theo, thật sự sợ đám hài tử này vặt trụi cây nhà hắn.
Chốc lát trong viện chỉ còn Lâm Hàn, Sở Tu Viễn và Thương Diệu.
Thương Diệu không nhịn được lắc đầu: “Tinh thần của đám hài tử này thật tốt.”
“Chúng ta ngủ ba khoảng ba canh giờ, đôi khi được bốn canh giờ, bọn nó ngủ ít nhất là bốn canh giờ, buổi trưa còn được ngủ một chút, sao mà không tốt được.” Lâm Hàn nhìn lá trà Sở Mộc vừa đưa cho nàng: “Bệ hạ, ngài và phu quân vào phòng ngồi đi, thiếp thân làm một ít trứng luộc trà.”
Lâm Hàn chưa từng làm trứng luộc trà nhưng kiếp trước nàng từng nhìn thấy nó ở quán ăn vặt, trứng gà luộc chín, bóc vỏ, bỏ vào nấu chung với lá trà sẽ thành trứng luộc trà.
Nàng cũng không biết có ngon thật không nhưng chắc chắn là ngon hơn trứng gà luộc bình thường. Cho nên lúc thấy Sở Dương không muốn ăn trứng gà, đã thuận miệng nói ngày khác sẽ làm trứng luộc trà.
Lâm Hàn dạy đầu bếp nấu trà, dùng đúng phương pháp mà nàng biết.
Quả nhiên, Sở Dương thích, Đại Bảo Bảo kén ăn cau mày nói: “Khó ăn quá.”
Lâm Hàn ho khan một tiếng.
Tiểu hài nhi không nhịn được hỏi: “Mẫu thân bị bệnh?”
Lâm Hàn: “Ta đã nói với con thế nào? Con không thích không có nghĩa là người khác không thích. Con không muốn ăn cứ nói là không thích ăn.”
Sở Dương lúc này đã hiểu ý nghĩa của những lời đó: “Đúng vậy, ca ca rất thích ăn nha!”
Sở Ngọc gật đầu: “Đệ thấy cũng được, không thể nói là khó ăn.”
“Ngon hơn trứng luộc bình thường nhưng không bằng trứng chiên.” Sở Mộc nói.
Lâm Hàn cười: “Món nào chiên dầu cũng ngon cả. Đừng nói là trứng gà, cho dù mang đậu phụ thối đi chiên thì mùi thối cũng thành thơm.”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Lâm Hàn, bao gồm cả đôi phụ tử thiên gia kia.
Lâm Hàn bị nhìn đến sửng sốt: “Sao, sao hả?”
Hoàng đế Thương Diệu cảm thấy ngoài ý muốn: “Ngươi còn từng ăn đậu phụ thối sao?”
Ngày tháng nàng ở huyện Phượng Tường đã trải qua như thế nào vậy.