Sống Lại Trước Khi Cứu Với Người Cậu Đê Tiện - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-17 23:13:59
Lượt xem: 1,143
Con trai cậu tôi, Lý Hạo Thiên cũng nhận ra có gì đó không ổn.
“Bà nội, bố cháu không nghe máy…”
Lý Hạo Thiên loay hoay với chiếc điện thoại, đột nhiên nó như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, buông tay, chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Màn hình điện thoại vỡ tan, nhưng Lý Hạo Thiên, đứa trẻ luôn nâng niu chiếc điện thoại, vẫn đứng im bất động, chỉ lặp đi lặp lại:
“Bà nội! Bà nội! BMW! BMW! BMW của bố cháu!…”
Bà ngoại tôi nắm chặt vai Lý Hạo Thiên.
“Cháu ngoan! Cháu bị sao vậy?”
Lý Hạo Thiên lắp bắp nói:
“Trên điện thoại… xe của bố cháu… giống xe dưới sông…”
Nghe vậy, bà ngoại tôi nhanh như cắt nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên.
Trên đó hiển thị rõ ràng bài đăng mới nhất trên vòng bạn bè của cậu tôi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Đó là một bài đăng với chín bức ảnh, kèm dòng chữ “Xe mới ra đường, thuận buồm xuôi gió!”.
Tám bức ảnh chụp chiếc BMW X1 từ tám góc độ khác nhau, ở giữa là ảnh cậu tôi chụp chung với chiếc xe.
Bà ngoại tôi lướt xem những bức ảnh chiếc BMW, tay càng lúc càng run.
Trong lúc bà ngoại tôi đang sững sờ, Lý Hạo Thiên lao về phía dòng sông hai bước, bị vấp đá ngã phịch xuống đất.
Ngẩng đầu lên, mặt nó đầm đìa nước mắt.
“Bố ơi! Bố dậy đi! Bố ơi!”
Ngay sau đó, tôi còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng bà ngoại tôi đã nghe thấy tiếng “ùm” một cái.
Mở mắt ra, bà ngoại tôi đã ở dưới sông.
Bà ngoại tôi vùng vẫy trong dòng nước đục ngầu, gào thét:
“Con ơi! Con trai của mẹ ơi! A a a!”
Thấy vậy, những người già xung quanh chỉ đành bảo cháu mình nhanh chóng xuống nước kéo bà ngoại tôi lên.
Hai thanh niên đầu vàng bất đắc dĩ nhảy xuống nước kéo bà ngoại tôi.
7
Những người già trên bờ cũng khuyên nhủ:
“Đừng! Bà lớn tuổi rồi, không bơi qua được đâu!”
Nhưng bà ngoại tôi lại tát cho mỗi đứa một cái.
“Các anh kéo tôi làm gì? Đi cứu con trai tôi đi! Các anh khỏe hơn bà già này, các anh đi cứu người đi!”
Nói rồi, bà ngoại tôi còn đẩy hai thanh niên đầu vàng đang choáng váng ra chỗ nước sâu.
“Đứng ngây ra đấy làm gì! Nếu các anh thấy c.h.ế.t mà không cứu, xuống địa ngục sẽ bị nhúng vào chảo dầu đấy!”
Chỗ gần bờ vốn đã trơn trượt, bị bà ngoại tôi đẩy một cái, hai thanh niên đầu vàng trượt xuống chỗ nước sâu.
Một thanh niên rõ ràng là không biết bơi, chân không chạm đất, người nổi lên chìm xuống, lập tức sặc nước.
May mà người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo lại, mới quay về được chỗ nước nông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-truoc-khi-cuu-voi-nguoi-cau-de-tien/4.html.]
Vừa thoát nạn, thanh niên đầu vàng mặt mày đen sì xông về phía bà ngoại tôi.
“Bà già c.h.ế.t tiệt, tôi không biết bơi, tôi cứu con bà cái gì mà cứu!
Bà muốn hại c.h.ế.t tôi phải không? Vừa rồi là bà nói không cho người ta cứu, bây giờ phát hiện ra là con trai bà, bà lại muốn người khác liều mạng đi cứu! Tôi thấy bà là loại cởi quần lên cây, không biết xấu hổ! Tôi phải cho bà nếm thử mùi vị sặc nước mới được!”
Nói rồi, thanh niên đầu vàng làm bộ muốn ấn bà ngoại tôi xuống nước.
Bà ngoại tôi sợ quá chỉ biết kêu la, như con khỉ nhảy từ dưới nước lên bờ.
Thấy thanh niên đầu vàng hung dữ, bà ngoại tôi đành phải tìm người khác cứu cậu.
Bà ấy nhìn quanh một lượt trên bờ.
Trẻ con thì nhỏ, người già thì yếu, những người ở độ tuổi thích hợp thì lại gầy gò ốm yếu, đừng nói cứu người, kéo người một cái cũng thấy xót ruột.
Cuối cùng, bà ngoại tôi lại nhìn về phía con trai bà Lý.
“Cậu Chí Cường! Cậu biết bơi mà, cậu mau đi cứu con trai tôi với!”
Con trai bà Lý, ngày thường tôi gọi là chú Vương.
Nếu tôi nhớ không nhầm, kiếp trước người cuối cùng đưa cậu lên bờ chính là chú Vương.
Chú Vương bơi rất giỏi, lại hiểu biết kỹ thuật cứu hộ.
Kiếp trước, khi cậu tôi không biết bơi còn ấn một người khác xuống nước, cũng là chú Vương kịp thời đánh ngất cậu tôi, hóa giải nguy cơ, mới đưa được người lên bờ an toàn.
Nhưng rõ ràng bây giờ chú Vương cũng đang tức giận.
"Tôi - cái loại phế vật này làm sao dám động vào chiếc BMW bảo bối của con trai bà!"
Câu này như một cú boomerang, khiến mặt bà ngoại tím tái.
Bà ngoại phản ứng cũng nhanh, lập tức quay sang túm lấy bà Lý, người vốn nổi tiếng hiền lành trong làng.
"Chị ơi! Tôi vừa rồi hồ đồ quá, tôi xin lỗi chị còn không được sao? Cầu xin chị bảo cậu Chí Cường đi cứu con trai tôi với! Chị bình thường chẳng phải tốt bụng lắm sao?"
Lý Hạo Thiên cũng ôm lấy chân bà Lý.
"Con xin bà, xin bác, cứu bố con với! Con sai rồi, con không nên đẩy bà nữa!"
8
Biết được người đang gặp nguy hiểm dưới sông là cậu, bà Lý không còn dứt khoát như lúc nãy nữa.
Bà ấy mở miệng hỏi bà ngoại:
"Bà có thể đảm bảo sau này không đến nhà tôi gây chuyện không? Tức là, dù hôm nay con trai tôi có cứu được con trai bà hay không, bà cũng không được dùng bất kỳ lý do gì để kiếm chuyện nhà tôi!"
Tôi thấy bà Lý đột nhiên hỏi vậy có chút kỳ lạ, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ.
Bà ngoại đã vội vàng đồng ý yêu cầu của bà Lý, còn giơ ba ngón tay lên trời thề.
"Tôi thề, sau này tôi tuyệt đối không kiếm chuyện nhà chị!"
Nhận được lời đảm bảo, bà Lý mới quay sang nói với chú Vương:
"Con xuống thử xem! Cố gắng hết sức, dù thế nào, chúng ta cũng không thẹn với lương tâm."
Nhìn chú Vương nhảy xuống nước, bà ngoại lại bắt đầu ra vẻ ta đây ở trên bờ.
"Mấy người mau chuẩn bị khăn với đồ này nọ đi, lát nữa con trai tôi lên bờ cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!"
Bà ngoại rõ ràng đang nghĩ tình hình quá lạc quan rồi.