Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:42:24
Lượt xem: 1,767
Mãi cho đến bữa tối, tôi bảo Kiều Uyển múc canh cho tôi.
Khi cô ta múc đến muôi cuối cùng, tôi giả vờ vô tình dẫm lên ngón chân cô ta.
Cô ta kêu lên đau đớn, bát trong tay chao đảo, nước canh nóng hắt lên mu bàn tay cô ta.
Cô ta đau đến mức buông tay.
Cả bát canh đổ ụp xuống bàn.
Tiếng động quá lớn, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người về phía Kiều Uyển.
Bố mẹ tôi đã cau mày.
Kiều Uyển tủi thân và lúng túng ôm lấy mu bàn tay đứng sang một bên.
Mắt rưng rưng nước mắt, nhưng không dám khóc.
Tôi lên tiếng: “Xin lỗi nhé, vừa nãy vô tình dẫm lên chân cậu rồi, cậu không sao chứ?”
Tôi hỏi vậy, nhưng làm sao mà không sao được.
Mặc dù cô ta đang che mu bàn tay, nhưng vẫn có thể thấy mu bàn tay bị bỏng đỏ ửng, có chỗ còn phồng rộp lên.
Lúc nãy tôi dẫm lên chân cô ta còn cố tình nghiến mạnh, chắc ngón chân cô ta cũng thảm không kém.
Nước mắt Kiều Uyển rơi lã chã, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ liên tục lắc đầu.
Mẹ tôi trách mắng tôi vài câu cho có lệ.
Bà nội không nỡ mắng tôi, chỉ lấy hai tuýp thuốc mỡ trong túi đưa cho cô ta.
12
Buổi tối, bố đến phòng bà nội.
Tôi lén lút đi theo.
Quả nhiên là đang nói chuyện về Kiều Uyển.
“Mẹ, người giúp việc này còn quá trẻ, lại không có kinh nghiệm, ngay cả bát canh cũng không bưng nổi, ngày mai cho nghỉ việc đi.”
“Nếu mẹ muốn cảm ơn cô ta, sau này đưa thêm tiền cho cô ta là được rồi.”
Bố tôi là người không chấp nhận bất cứ hạt sạn nào, dù là trong công việc hay cuộc sống.
Nếu Kiều Uyển làm việc ở nhà tôi, có lẽ ngay lúc đó đã bị sa thải rồi.
Nhưng không biết Kiều Uyển đã cho bà nội uống bùa mê thuốc lú gì.
Bà nội nghe xong liền tát bố một cái.
“Con nói năng kiểu gì vậy, người ta cứu mẹ, mẹ không thể không đưa tiền được.”
“Là Tiểu Phi nhất quyết không nhận, nói là nhận tiền rồi thì ý nghĩa của việc làm tốt sẽ thay đổi, mẹ nghe nói cô ấy bị sa thải, nghĩ có thể giúp được gì thì giúp, nên mới cho cô ấy một công việc.”
“Thế mà cô ấy còn không chịu để mẹ trả lương cao, các con bận rộn không thể ở bên mẹ, mẹ muốn có cháu các con cũng không chịu sinh, cứ phải làm trái ý mẹ đi nhận nuôi đứa sao chổi khắc cha khắc mẹ kia.”
“Ít nhất Tiểu Phi có thể ở bên cạnh mẹ mỗi ngày, dỗ dành mẹ vui vẻ, con làm được không!”
Trước những lời chất vấn dồn dập của bà nội, bố tôi không nói nên lời.
Đứng ngoài cửa, tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Lần này Kiều Uyển chỉ đổi thân phận, vậy mà bà nội lại bênh vực cô ta như thế.
Chuyện này ở kiếp trước hoàn toàn không thể xảy ra.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-truoc-ngay-bo-me-nhan-nuoi-chi-gai-tam-co/6.html.]
Trở về phòng ngủ, trong phòng có một vị khách không mời mà đến.
Kiều Uyển ngồi chễm chệ trên giường tôi, dùng ánh mắt dò xét khắp căn phòng.
“Cô nhận ra tôi rồi đúng không? Thẩm Mạn.”
Nỗi hận thù như một con rắn độc quấn chặt lấy cổ tôi.
Tôi nhìn chằm chằm Kiều Uyển, không nói gì.
Kiều Uyển cũng hận tôi không kém.
Cô ta chậm rãi đứng dậy, đứng trước mặt tôi.
"Mày nghĩ rằng cả nhà mày chuyển đi là có thể thoát khỏi tao sao? Mày nằm mơ đi."
"Kiếp trước cả nhà mày c.h.ế.t thảm trong tay tao, kiếp này cũng không ai chạy thoát được đâu."
Cô ta thật sự biết cách chọc giận tôi.
Hận thù và lửa giận gần như muốn nhấn chìm tôi.
Tôi giơ tay dùng hết sức tát cô ta một cái.
"Mày dám!"
Kiều Uyển im lặng một lúc lâu, mới ngẩng đôi mắt đỏ hoe hằn đầy thù hận nhìn tôi:
"Tao tại sao không dám? Nếu không phải mày, người được ba mẹ nhận nuôi là tao! Tao cũng sẽ không phải bỏ học cấp hai, bị dì ghẻ lừa gạt đi đổi tiền sính lễ."
"Tên đó chính là một con súc sinh, tao sinh con đẻ cái cho hắn, hắn còn không coi tao là người, vậy mà muốn tao hầu hạ hắn và những người phụ nữ khác lên giường."
Mắt cô ta càng lúc càng đỏ, mang theo vẻ điên cuồng khoái trá:
"Tao đã g.i.ế.c bọn họ, nhưng một đứa trẻ không có cha, lại có một người mẹ là kẻ g.i.ế.c người sẽ sống như thế nào, tao rõ hơn ai hết."
"Vì vậy tao đã đầu độc hai đứa con của mình rồi bỏ trốn."
Kiều Uyển có thể làm ra chuyện như vậy, tôi không hề cảm thấy bất ngờ.
Cô ta vốn dĩ là một kẻ m.á.u lạnh, bất chấp thủ đoạn.
Tôi cười châm chọc: "Kiều Uyển, đừng tự cho mình là cao cả như vậy."
"Cô g.i.ế.c con mình, rốt cuộc là sợ chúng nó sống trên đời này bơ vơ không nơi nương tựa, hay là lo lắng sau này chúng nó sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời cô?"
Kiếp trước sau khi tôi c.h.ế.t ba năm, vẫn luôn ở bên cạnh cô ta.
Tôi còn hiểu cô ta hơn cả chính cô ta.
Kiều Uyển bị tôi chọc giận, cô ta nhìn tôi chằm chằm đầy ác ý:
"Thẩm Mạn, tất cả những thứ này của nhà họ Thẩm vốn dĩ nên là của tao!"
"Nếu không có tao, mày đã sớm bị bọn buôn người bắt cóc, cả đời cũng không tìm về được!"
"Mày vong ân bội nghĩa, sẽ bị báo ứng!"
Câu cuối cùng, cô ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Sau khi Kiều Uyển rời đi, sức lực căng thẳng trên người tôi đột nhiên tan biến, tôi ngã ngồi xuống đất.
Ký ức đau khổ của kiếp trước ập đến như sóng thần.
Ngay lúc tôi đau đớn đến tột cùng, một bóng đen bao phủ lên đầu tôi.
Tôi ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên.
Bắt gặp ánh mắt của Tống Chi Viễn.