Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:42:54
Lượt xem: 1,762
13
Tống Chi Viễn mặc một bộ vest thẳng thớm, quý phái tao nhã, giống như vừa tham dự một sự kiện nào đó.
Anh ấy không hỏi gì, chỉ lặng lẽ ở bên tôi.
Tôi muốn nói với anh ấy điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Sau đó mở miệng, rồi lại kịp thời dừng lại.
Những trải nghiệm của kiếp trước quá khổ quá đau, tôi không muốn mang nỗi đau đó áp đặt lên anh ấy.
Khóc đến cuối cùng, tôi dựa vào vai anh ấy ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau vừa thức dậy, tôi đã nghe được chuyện lớn trong nhà.
Kiều Uyển lấy cớ đưa cà phê vào phòng Tống Chi Viễn.
Tống Chi Viễn tắm rửa xong đi ra, thấy cô ta cởi sạch quần áo nằm trên giường mình, lập tức mặt mày sa sầm bỏ nhà ra đi.
Trước khi đi còn dặn người giúp việc dỡ hết đồ trong phòng anh ấy ra lắp đặt lại toàn bộ.
Mẹ tôi biết chuyện, tức giận đến mức trực tiếp sai người ném hết đồ của Kiều Uyển ra ngoài.
Mặc dù Tống Chi Viễn không phải con ruột của ba mẹ tôi, nhưng bao nhiêu năm nay ba mẹ tôi đã coi anh ấy như con ruột.
Tình cảm dành cho anh ấy không hề ít hơn tôi.
Bên ngoài mưa to tầm tã.
Kiều Uyển đứng dưới mưa, khóc lóc không chịu đi.
Cuối cùng mẹ tôi trực tiếp bảo vệ sĩ đuổi cô ta đi.
Bà nội và các chị em bạn già làm SPA xong trở về, nghe nói chuyện này, liền chỉ thẳng vào mũi mẹ tôi mắng.
"Kiếp trước tao tạo nghiệt gì mà kiếp này lại có mày làm con dâu, mày cố tình muốn chọc tức c.h.ế.t tao phải không!"
"Lúc trước tao không cho mày nhận nuôi cái đứa sao chổi đó, mày cứ nhất quyết nhận nuôi, tao bảo mày sinh đứa thứ hai đứa thứ ba, một đứa cho mày năm trăm vạn mày cũng không sinh!"
"Bây giờ tao đã ra ở riêng, tao chỉ thuê một người giúp việc, mày cũng đuổi người ta đi."
"Cái giường của đứa sao chổi đó dát vàng hay sao mà nằm một cái cũng không được!"
"Lúc trước nếu không phải các người nhận nuôi nó, thì nó lấy đâu ra ngày hôm nay..."
Giọng bà nội rất lớn, những lời mắng nhiếc cũng càng lúc càng khó nghe.
Nhưng bà nội không biết, Tống Chi Viễn bây giờ là cục cưng của mẹ tôi.
Bà mắng mẹ tôi, mẹ tôi có thể không so đo, nhưng bà không thể sỉ nhục Tống Chi Viễn.
Mẹ tôi lần đầu tiên cãi nhau lớn với bà nội.
Tôi và bố tôi đều đứng về phía mẹ.
Bà nội tức giận đến mức hôm đó liền chuyển ra khách sạn ở.
Ngày hôm sau là tiệc sinh nhật của tôi.
Cho đến khi tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, bà nội vẫn chưa xuất hiện.
Tôi cứ nghĩ bà nội thật sự giận tôi.
Không ngờ bà lại gặp chuyện.
14
Tiệc sinh nhật của tôi bị hủy bỏ đột ngột.
Cả nhà chúng tôi vội vàng đến bệnh viện.
Mới biết bà nội bị trúng độc.
Là thuốc diệt chuột cực độc.
Bà nội đã uống rất nhiều, ngũ tạng lục phủ đều bị độc tố xâm thực, các cơ quan trong cơ thể đang suy kiệt nhanh chóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-truoc-ngay-bo-me-nhan-nuoi-chi-gai-tam-co/7.html.]
Đã không còn cách nào cứu chữa.
Dùng thiết bị tốt nhất của bệnh viện, nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được nửa tiếng nữa.
Gặp lại bà nội, tóc bà bạc trắng, yếu ớt nằm trên giường bệnh, bỗng chốc như già đi hai mươi tuổi.
Nước mắt bà lưng tròng nắm lấy tay tôi, liên tục nắm chặt rồi lại nắm chặt.
Tôi không thể nào kiềm chế được nữa, run rẩy khóc thành tiếng:
"Bà nội."
"Mạn Mạn đừng khóc, ai cũng có ngày này, đều là lỗi của bà, đều là lỗi của bà..."
Ông nội mất sớm, bà nội một mình nuôi bố tôi khôn lớn.
Bà mạnh mẽ cả đời, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà khóc.
Bà dặn dò bố tôi xong chuyện hậu sự, rồi xin lỗi mẹ tôi.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tống Chi Viễn.
Bà ra hiệu cho Tống Chi Viễn lại gần, chủ động đưa tay nắm lấy tay anh ấy, gương mặt đầy nếp nhăn ướt đẫm nước mắt.
"Đứa trẻ ngoan, thật ra... thật ra cháu không làm gì sai cả."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Cái c.h.ế.t của bố mẹ cháu không phải lỗi của cháu."
"Bị nhận nuôi cũng không phải lỗi của cháu."
"Bà nói cháu như vậy, cháu còn đến khách sạn nhắc nhở bà cẩn thận Kiều Phi, cháu chính là cháu trai mà ông trời ban cho nhà họ Thẩm chúng ta."
"Là bà có lỗi với cháu, bà có lỗi với cháu..."
Bà nội đau đớn và hối hận, nước mắt "lách tách" rơi xuống.
Tống Chi Viễn giọng nghẹn ngào: "Không có lỗi gì đâu ạ, trong lòng cháu, bà chính là bà nội của cháu."
Một câu nói, khiến bà nội lại lần nữa rơi nước mắt.
Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, bà khó nhọc kéo tay tôi.
Đặt tay tôi vào tay Tống Chi Viễn.
Bà mở miệng, nhưng không phát ra tiếng.
Tất cả các thiết bị đều phát ra tiếng "bíp—" dài.
Trở thành một đường thẳng.
Ba mẹ tôi khóc không thành tiếng.
Còn câu nói cuối cùng của bà nội trước khi lâm chung, tôi và Tống Chi Viễn đều nhìn thấy.
Bà nói: "Giúp bà chăm sóc tốt cho Mạn Mạn."
15
Trước đám tang của bà nội, cảnh sát đã điều tra ra toàn bộ quá trình trúng độc.
Sau khi bà nội chuyển đến khách sạn, đã gọi điện cho Kiều Uyển một cuộc.
Không biết đã nói gì.
Kiều Uyển ngay hôm đó liền kéo vali đến ở trong phòng tổng thống của bà nội.
Trước tiệc sinh nhật của tôi, Tống Chi Viễn đến khách sạn đón bà nội.
Nhìn thấy Kiều Uyển, liền nhắc nhở bà nội cẩn thận cô ta.
Nhưng lại bị Kiều Uyển nghe thấy.
Kiều Uyển đã bỏ thuốc diệt chuột liều lượng lớn vào cốc cà phê của Tống Chi Viễn.
Tiếc là lúc Tống Chi Viễn đang chuẩn bị uống thì có điện thoại đến.