Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sự trả thù của cha nuôi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-05-05 15:50:05
Lượt xem: 29

Góc nhìn của Vu Tầm Đạo

01

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tư Diễu sẽ đi trước tôi một bước, g.i.ế.c tên đó...

Hôm đó, con bé đột nhiên nhờ tôi đi tới nơi rất xa giúp con bé mua đồ ăn vặt.

Tuy nhiên, sau khi taxi chạy được mười phút, tôi mới nhận ra con bé chỉ muốn tôi rời đi.

Con bé đang rất yếu ớt nhưng lại tìm cách khiến tôi rời đi, con bé muốn làm cái gì?

Tôi vội bảo tài xế quay xe lại, thậm chí còn rống lên với anh ta, nói anh ta nhanh quay lại, tôi muốn cứu người!

Tôi xuống xe rồi chạy thật nhanh về nhà.

Gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Tôi đá văng cánh cửa ra, trước mặt toàn mùi m.á.u nồng nặc.

Nhưng đó không phải của Tư Diễu.

Nó là của Lại Tử Hào.

Tôi bước tới, ôm Tư Diễu đang khóc và nói:

"Không sao đâu, không sao đâu. Chỉ cần có ba ở đây, con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

02

Nhưng vào lúc này, Lại Tử Hào đang nằm trên mặt đất bắt đầu rên rỉ.

"Cứu……"

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

"Tụi bây không cứu tao, tụi bây sẽ hối hận..."

“Cho dù tao có thành ma…tao cũng sẽ không tha cho mày!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-tra-thu-cua-cha-nuoi/chuong-7.html.]

"Cứu tao, con khốn!"

 

"Cứu tao! Con khốn!"

03

Tư Diễu lại bắt đầu khóc, nằm trong vòng tay của tôi, toàn thân con bé bắt đầu run rẩy.

Tiếng rên rỉ của Lại Tử Hào ngày càng yếu đi nhưng lời hắn ta nói lại càng đáng sợ hơn.

Cuối cùng biến thành một tiếng hét kỳ lạ.

Tôi cầm lấy điện thoại Tư Diễu định dùng để gọi cấp cứu, rồi dùng tay nhẹ nhàng an ủi con bé.

Nói: "Tư Diễu, con làm như vậy là đúng... Loại người này không nên sống."

04

Hai ngày trước, lúc Lại Tử Hào sắp c.h.ế.t nhưng tôi lại không cứu hắn.

Tôi tên Vu Tầm Đạo, 35 tuổi.

Mười năm trước, trước khi nhận nuôi Tư Diễu, tôi là cảnh sát phòng chống ma túy.

Tôi đã thẩm vấn rất nhiều tù nhân nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một ngày chính mình cũng phải ngồi trong phòng thẩm vấn.

Chiều hôm đó tôi đến đồn cảnh sát.

Một cảnh sát khoảng ba mươi tuổi bước tới, có vẻ là người có chức vụ cao.

"Vu Tầm Đạo, chúng tôi vốn định đến nhà tìm cậu, không ngờ cậu lại tự mình đến. Tôi họ Lương, hiện tại tôi nghi ngờ việc Lại Tử Hào mất tích 48 giờ trước có liên quan đến cậu. Xin hãy phối hợp điều tra với chúng tôi."

Tôi nói: “Đó là lý do tôi tới đây.”

"Tôi tới đầu thú."

"Lại Tử Hào biến mất là do tôi làm."

Loading...