SỰ TRẢ THÙ NGỌT NGÀO - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-07 14:48:24
Lượt xem: 585
13.
Việc Triều Lê Lê bịa chuyện khiến ông nội Phó vô cùng tức giận.
Nhân viên bảo vệ đã ném Triều Lê Lê ra ngoài ngay tại chỗ.
Đồng thời còn liên lụy đến chú hai của Phó Ôn Từ.
Nhiều năm qua, ông nội Phó đã bồi dưỡng Phó Ôn Từ làm người thừa kế, điều này khiến chú ấy rất bất bình và đã bí mật bỏ thuốc vào thuốc nhỏ mắt của Phó Ôn Từ.
Triều Lê Lê lớn lên xinh đẹp, dáng người chuẩn, cô chủ động lao vào vòng tay, đó còn là lợi thế để hại Phó Ôn Từ.
Chú ấy không có lý do gì để từ chối.
Thím Phó tức giận đến mức đệ đơn ly hôn ngay tại chỗ.
Sau khi ly hôn, ông nội Phó chuyển chú Phó sang chi nhánh châu Phi của công ty.
Đời này, sợ là sẽ không thể về được nữa.
Trên đường về nhà, tôi hỏi Phó Ôn Từ: “Anh không có gì muốn hỏi em sao?”
Phó Ôn Từ một tay cầm vô lăng, tay kia đưa ra nắm lấy tay tôi giọng nói lạnh lùng dễ chịu đầy trìu mến:
“Em có muốn nói gì không?”
Tôi mỉm cười kéo tay anh lại: “Thật ra cũng không có gì để nói, chỉ là…”
"Lúc đại học, quả thật có hai nam sinh đã đánh nhau và c.h.ế.t vì em."
"Nhưng lúc đó em nghèo đến mức không thể sống được nữa, tình yêu đối với em mà nói là một thứ rất xa xỉ."
“Sau khi xảy ra chuyện, có rất mhieefu người trách móc em, thậm chí có người còn cho rằng nếu em chọn một trong số họ làm bạn trai thì có lẽ đã chẳng có chuyện gì xảy ra cả”.
Mắt tôi dần dần nóng lên.
Cảm giác đó thực sự rất khó diễn tả.
Tôi từ đầu đến cuối không làm gì cả, đã hơn một lần nói với họ rằng tôi không thích họ và không có ý định yêu nhưng bọn họ không ai nghe ai cả.
Khi có chuyện xảy ra, tôi trở thành thủ phạm, là hồ ly tinh.
Trong những ngày đó, tôi làm việc bán thời gian liên tục và chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày, tôi còn phải lo đồ án tốt nghiệp và ra tòa để giải thích sự việc với thẩm phán.
Tôi mệt đến mức sắp c. h. ế. t.
Nhưng tôi vẫn nghiến răng bước tới.
Cuối cùng tôi cũng ra khỏi núi, cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp đại học và cuối cùng tôi cũng nhận được offer từ Phó thị.
Cuộc sống của tôi cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Tôi không thể bị đánh bại như thế này được.
Tôi không cam lòng.
Tôi đã sống sót.
Nhưng cuối tôi đã chết.
Bị g.i.ế.c bởi một kẻ tiểu nhân như Triều Lê Lê.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay của Phó Ôn Từ.
Phó Ôn Từ quay tay lái và đỗ xe bên đường.
Anh tháo dây an toàn, đưa tay ra ôm tôi vào lòng giọng nói khàn khàn đầy đau khổ.
“Nghe này, Lục Thanh Ca.”
“Em không làm gì sai trong chuyện này cả, và không cần quan tâm tới những kẻ bắt cóc đạo đức nào.”
Trong lòng tôi có gì đó rạn nứt, tôi bật khóc.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong ba năm qua, trong cuộc đời này, sẽ có người nói với tôi về điều này.
Lục Thanh Ca! đây không phải là lỗi của cô.
Đừng quan tâm tới những kẻ bắt cóc đạo đức nào.
Phó Ôn Từ, cảm ơn anh.
14.
Sáu tháng sau, tôi bất ngờ biết mình đã có thai được ba tháng.
Chuyện xảy ra khi trong thời gian Phó Ôn Từ đang đi công tác nước ngoài.
Dù tối nào anh cũng gọi điện cho tôi nhưng tôi vẫn im lặng.
Cho đến khi anh đi công tác về sớm vì sợ anh sẽ làm điều gì tổn hại đến con.
Tôi lo lắng lấy tờ giấy khám thai ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-tra-thu-ngot-ngao/chuong-7.html.]
Anh ấy cầm tờ giấy khám thai nhìn rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh ấy đang đọc cuốn sách nào đó.
Tôi không thể chịu đựng được nữa nên suy nghĩ một chút rồi hỏi anh: “Anh nghĩ sao về đứa trẻ này?”
Phó Ôn Từ thậm chí không ngẩng đầu lên: "Em bảo nghĩ thế nào là sao?”
Tôi mím môi nói: "Không phải chúng ta đã đồng ý sau một năm sẽ lý hôn sao? Cái thai kéo dài mười tháng, đến lúc ly hôn chắc chắn sẽ không đến ngày dự sinh. Anh có muốn đứa trẻ này không?"
Phó Ôn Từ bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú bỗng trầm xuống lạnh lùng hỏi tôi: "Cho nên?"
"Cho nên chúng ta cũng...uh huh huh!”
Phó Ôn Từ nghiêng người về phía trước, áp đôi môi mỏng của anh ấy vào môi tôi và nuốt chửng những lời còn lại của tôi.
Sau khi buông ra, anh ấy nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt như muốn nói: "Muốn c.h.ế.t thì cứ nói tiếp đi."
Tôi thực sự không thể nhịn được bật cười.
"Em chỉ muốn hỏi anh, chúng ta có nên kéo dài thời gian kết hôn không?”
“Dù sao thì em cũng cần thời gian ở cữ sau khi sinh con.”
Vẻ mặt ủ rũ của Phó Ôn Từ trong chốc lát đã dịu đi rất nhiều.
Anh ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt không tự nhiên: “Em nhìn lại ngày thoả thuận trong hợp đồng đi.”
Tôi nghi ngờ mở ngăn kéo ra, lấy hợp đồng ra xem.
Ngày được ghi rõ ràng ở đó -
Cả cuộc đời.
Lần này đến lượt tôi rất kinh ngạc
"Anh……”
Phó Ôn Từ bật cười, âm thanh trầm thấp phát ra từ lồng n.g.ự.c anh khiến tai tôi tê dại.
Một bàn tay to nhẹ nhàng phủ lên sau đầu tôi và ấn đầu tôi về phía anh ấy.
Sau đó, tôi nghe thấy những lời trong giấc mơ của mình: "Lục Thanh Ca, em có biết, thực ra lần đó ở cục dân chính không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Trái tim tôi nhảy lên điên cuồng.
15.
Trong ký ức của Phó Ôn Từ, khi anh ta bị bỏ thuốc trong khách sạn, một đối tác đã lấy đi gần như toàn bộ dòng tiền của Phó thị.
Ông nội Phó tức giận đến mức phải nhập viện. Bác sĩ duy nhất ở Trung Quốc có thể phẫu thuật cho ông tình cờ ra nước ngoài trao đổi và học tập.
Anh đặt vé bay đêm, định thay quần áo trong khách sạn trước khi bay thẳng đến gặp bác sĩ.
Khi đó, chủ tịch một tập đoàn ở tỉnh khác đến gặp anh nói rằng ông có thể cho Phó thị vay hai tỷ, nhưng chỉ khi anh cưới con gái ông ta.
Phó Ôn Từ từ chối.
Con gái tập đoàn kia cảm thấy rất mất mặt nên lén bỏ thuốc anh.
Anh cố dùng chút tỉnh táo còn sót lại của mình mắng cô gái kia.
Nhưng không ngờ rằng tôi sẽ đến.
Nhưng đêm đó cũng không phải là lần đầu tiên anh gặp tôi.
Lần đầu tiên anh gặp tôi là ở quán bar nơi tôi làm việc bán thời gian.
Khi đó, một khách hàng nam trêu chọc đồng nghiệp của tôi như là làm bằng nước, làm mặt cô ấy đỏ bừng như đang chảy máu, không biết phải đáp lại thế nào.
Tôi bưng rượu sang một bên, cười nói: "Lâm tổng, lời này nói không đủ chính xác."
"Trong cơ thể trưởng thành của phụ nữ chỉ có 60%, nhưng trong cơ thể trưởng thành của đàn ông cao tới 75%. Như vậy, đàn ông so với phụ nữ sẽ nhiều nước hơn chứ, ngài nói có phải hay không?”
Lúc đó Phó Ôn Từ đang ở trong phòng bao đó.
Vì tôi đã xúc phạm Lâm tổng nên quản lý sa thải tôi ngay tại chỗ.
Bởi vì anh ấy giúp tôi nói vài lời, nên quản lý mới không sa thải tôi.
Nhưng tôi vẫn từ chức vì lúc đó nhận được offer từ Phó thị.
Nhưng sau thời gian đó, vận mệnh dường như cho chúng tôi gặp nhau nhiều hơn.
Anh ấy thường xuyên tình cờ gặp tôi.
Anh hẹn một người ở quán cà phê và tôi là người phục vụ. Ở sân golf tôi là người nhặt bóng. Mọi việc cứ như thế.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Sau đêm đó, Phó Ôn Từ đến sân bay. Khi tình trạng của ông nội Phó ổn định, anh ấy muốn đến tìm tôi nhưng phát hiện ra rằng anh không biết tên tôi.
Vì tôi chỉ đến khách sạn giao đồ, không làm đăng ký gì cả.
Anh ấy đi hỏi về những nơi khác mà anh ấy đã từng gặp tôi trước đây, phát hiện ra những cái tên tôi đăng ký đều là giả.