Sự trở lại của thiên kim thật - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:25:03
Lượt xem: 3,730
5
Đêm xuống, ngoài cửa phòng ngủ truyền đến một tiếng động khe khẽ.
Tôi biết, đó là Lâm Kỳ Thư đang cạy cửa.
Kiếp trước cũng như vậy.
Lâm Thiển Nhu "tốt bụng" nhường phòng ngủ cho tôi nhưng trong lòng lại oán trách.
Tối đó, Lâm Kỳ Thư cạy cửa vào rồi nhét một lồng chuột vào chăn của tôi.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Sau khi tôi tỉnh giấc từ cơn ác mộng, anh ta dựa vào đầu giường rồi khoanh tay, mỉm cười như ác quỷ:
“Mày sợ cái gì? Chúng không phải là bạn mayg sao? Vừa thấy mày là tao đã liên tưởng tới lũ chuột cống rồi, không những bẩn thỉu mà còn hôi hám.”
Vì vậy, ngày hôm sau, tôi bỗng dưng phát sốt và ngất xỉu trong phòng thi.
Không ai chú ý đến sức khỏe của tôi, họ đều vui mừng vây quanh Lâm Thiển Nhu để chúc mừng.
Tôi chỉ không đến chúc mừng thôi mà đã bị gán cho cái tội “ghen tị” rồi.
Không những thế, Lâm Kỳ Thư còn chế nhạo tôi:
“Giả bệnh để trốn thi, mày chỉ giỏi mấy trò vặt vãnh này thôi. Còn lâu mày mới đuổi kịp thành tích của em gái tao.”
Nhưng rõ ràng, tôi đến trường Minh Đức với thành tích đứng đầu kỳ thi liên tỉnh.
Sau đó, trước mỗi kỳ thi, Lâm Kỳ Thư đều nhắm vào tôi, vì có quá nhiều sự cố bất ngờ nên tôi liên tục thất bại trong phòng thi, tinh thần cũng vì thế mà bị suy sụp.
Còn bây giờ…
Nghe động tĩnh ngoài cửa, tôi búng ngón tay, một con rắn nhỏ bò ra từ ống tay áo rồi bò lên cổ kẻ phá đám kia.
Khi đèn sáng lên, đồng tử của Lâm Kỳ Thư trừng lớn:
“A—— Mau lấy thứ này ra khỏi người tao——”
“Suỵt! Anh nhỏ tiếng thôi, Tiểu Bạch có độc, nó thích ăn những sinh vật ồn ào nhất đó.”
Tiểu Bạch phối hợp thè lưỡi ra.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Lâm Kỳ Thư rùng mình.
“Bịch” một tiếng.
Anh ta trợn trắng mắt, ngã lăn ra bất tỉnh.
Tôi cảm kích chạm vào đầu Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch là thú cưng của chủ nhân trạm giao dịch thời gian, đó cũng là người đã cho tôi cơ hội sống lại để báo thù.
Tôi kéo hai chân Lâm Kỳ Thư lết về phòng ngủ.
Vừa đặt người xuống, tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Thiển Nhu lên tiếng:
“Anh à, anh đừng bắt nạt chị Văn Nặc nha!”
“Sao lại gọi là bắt nạt, tôi và anh trai chơi rất vui mà!”
6
Tôi đẩy cửa ra rồi mỉm cười với Lâm Thiển Nhu.
Lồng chuột của Lâm Kỳ Thư vô tình bị tôi đụng đổ, lũ chuột xám xịt kêu chít chít chạy tán loạn, có con còn leo lên ống quần của Lâm Thiển Nhu, tôi tốt bụng nhắc nhở:
“Thiển Nhu à, đừng động đậy, trên người em có chuột đấy!”
Lâm Thiển Nhu trợn mắt trắng, ngã xuống bất tỉnh giống như Lâm Kỳ Thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-tro-lai-cua-thien-kim-that/3.html.]
Sau khi hai người ngất đi, tôi gọi người giúp việc đến giúp diệt chuột.
Tiếng bùm bùm vang lên cả đêm.
Tôi đeo tai nghe rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng bừng.
Đêm qua tôi ngủ không yên, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả ga giường.
Bởi vì tôi đã có một cơn ác mộng.
Nói chính xác hơn, đó là kiếp trước của tôi.
Khi đó, tôi không biết Lâm Thiển Nhu có hệ thống truyền tiếng lòng, càng không biết cô ta lợi dụng nó để biến tôi thành một đứa tồi tệ, sau đó còn gài bẫy để tôi bị đuổi ra khỏi nhà.
Lúc ấy, tôi chỉ biết, người thân mà mình tìm kiếm bao năm nay ghét bỏ mình.
Ánh mắt họ nhìn tôi luôn mang theo sự ghét bỏ, thất vọng và thù địch.
Họ không phân biệt đúng sai, đẩy tôi vào trại cải tạo thiếu niên hư.
Dưới sự xúi giục của Lâm Thiển Nhu, tôi sống những ngày không bằng chết.
Trại cải tạo tăm tối, hầu như không thấy ánh mặt trời.
Ở đó, bị đánh bị mắng là chuyện thường ngày.
So với người, chúng tôi giống như một gia súc vật bị thuần hóa.
Chỉ khi viện trưởng báo cáo tình hình học sinh với phụ huynh, chúng tôi mới được thay quần áo đàng hoàng, ngồi ngay ngắn trước ống kính, ngơ ngác và ngoan ngoãn diễn cùng viện trưởng.
Hễ có chút gì không đúng, ngay sau khi tắt máy quay, chúng tôi sẽ bị quất roi , bị sốc điện.
Nơi này không có nhân quyền, không có nhân phẩm, chỉ có đủ mọi cách thức để đẩy bọn trẻ vào điên loạn.
Gọi là nhà tù cũng không sai.
Trong lúc tôi bị tra tấn ở trại cải tạo, ngày ngày chờ người thân đến đón thì họ lại đang tổ chức sinh nhật cho Lâm Thiển Nhu, sau đó lại cùng cô ta tham gia cuộc thi vẽ quốc tế, hưởng thụ danh tiếng người thân của “thiên tài hội họa”.
Một ý niệm thiên đường, một ý niệm địa ngục.
Tôi kéo rèm cửa, ánh nắng chói lóa làm tôi lùi lại nửa bước.
Tiểu Bạch leo lên cổ tay tôi, ra hiệu tôi tiến lên.
Một tia nắng chiếu vào người tôi.
Ấm áp, sáng sủa, tỏa ra mùi hương dễ chịu, hoàn toàn khác với bóng tối.
Dùng xong bữa sáng, tôi và Lâm Thiển Nhu lên xe riêng để đến Minh Đức.
Có lẽ vì vụ việc đêm qua, sắc mặt Lâm Thiển Nhu vô cùng tệ, dưới mắt cô ta còn có quầng thâm như gấu trúc.
Lâm Kỳ Thư ngồi ở ghế sau, chửi bới không ngừng:
“Thứ tai họa, đồ sao chổi! Nếu không vì mày thù em gái tao đâu có bị dọa đến mức này!”
“Nếu tôi là sao chổi thì anh chính là tội phạm đó, hay là anh lấy cái c.h.ế.t để tạ tội đi, dù sao anh cũng là người mang đống chuột ấy vào biệt thự đúng không?”
Tôi cười mỉa mai đáp lại.
Tài xế tự giác im lặng, Lâm Thiển Nhu giữ hình tượng bạch liên hoa khuyên nhủ:
“Mày! Nếu mày ngoan một chút thì em gái tao đã không hoảng sợ rồi!”
“Như anh thấy đấy, tôi chính là một kẻ phản nghịch, sao, không hài lòng hả? Vậy thì đ.â.m đầu vào tường c.h.ế.t để đầu thai lại đi, đến lúc đó chúng ta không còn là người thân nữa! Anh dám không?”