Sự trở lại của thiên kim thật - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:25:31
Lượt xem: 1,873
7
Lời vừa dứt, cả xe trở nên im lặng.
Tôi đối diện với Lâm Kỳ Thư, làm khẩu hình:
“Kẻ hèn nhát chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Giống y hệt với kiếp trước của tôi, Lâm Thiển Nhu bỗng dưng sốt cao rồi ngất xỉu trong phòng thi.
Một tuần sau, tôi nhìn vào tờ giấy ghi thành tích đứng nhất mà cười.
Nỗi tiếc nuối kiếp trước, xem như đã trọn vẹn.
Chỉ là nụ cười của tôi trong mắt một số người lại vô cùng chói mắt.
Tiếng lòng của Lâm Thiển Nhu không ngừng vang lên:
[Không sao đâu, nhất định là chị Văn Nặc không cố ý. Mặc dù nói vậy nhưng mình vẫn không cam tâm, rõ ràng mình đã ôn tập cả tháng trời, vậy mà vì sốt cao nên lỡ mất kỳ thi.]
Lâm Kỳ Thư lập tức bùng nổ, anh ta giật lấy bài kiểm tra của tôi rồi xé nát nó:
“Cười này! Cười này! Cười này! Tao cho mày cười này! Đồ vô lương tâm, rõ ràng mày biết Thiển Nhu đã chuẩn bị cho kỳ thi này rất lâu mà còn cố ý hãm hại em ấy sốt cao!”
Tôi nhìn vào cái miệng lải nhải không ngừng kia rồi giơ tay tát cho anh ta một cái:
“Thứ nhất, người làm Lâm Thiển Nhu sốt cao là anh trai yêu quý của nó chứ không phải tôi; thứ hai, Lâm Thiển Nhu chỉ thi trượt môn vật lý, những môn khác của nó cộng lại vẫn thua tôi tận sáu mươi điểm, hơn nữa, vốn dĩ Lâm Thiểu Nhu rất ngu lý đúng không? Ai mà biết được, nó có sốt thật hay không? Có khi là giả bệnh để trốn thi ấy chứ!”
Lâm Kỳ Thư ấp úng hồi lâu nhưng không nói được gì.
Lâm Thiển Nhu như thể chịu tủi nhục to lớn, quay người chạy đi.
Tôi nhìn hai người diễn hài mà không nhịn được cười thành tiếng.
Chẳng qua là trải qua tình huống của tôi ở kiếp trước thôi mà đã không chịu nổi rồi à?
Sau khi ăn tối, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.
Hai tay Lâm Kỳ Thư nắm chặt đi qua phòng tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-tro-lai-cua-thien-kim-that/4.html.]
“Lâm Văn Nặc, bây giờ mày c.h.ế.t chắc, bố mẹ về rồi, tao xem lần này mày còn làm loạn thế nào!”
8
Cần tôi làm loạn sao?
Ngày nhận thân, bố mẹ Lâm không xuất hiện, như thế vẫn chưa đủ chứng minh vị trí của tôi trong lòng họ sao?
Một gánh nặng có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Xin lỗi, những trải nghiệm ở kiếp trước đã khiến tình thân trong tôi cạn kiệt.
Tôi không thể giống như Lâm Kỳ Thư hay Lâm Thiển Nhu, thân mật gọi họ như vậy.
Bố mẹ Lâm vừa về đến nhà, Lâm Thiển Nhu như tìm được chỗ dựa mới, chạy đến bên mẹ Lâm, ôm tay bà làm nũng:
“Mẹ ơi, những ngày mẹ không ở nhà, Thiển Nhu nhớ mẹ lắm!”
Hình ảnh một nhà bốn người hòa thuận hạnh phúc, chỉ có tôi là giống một người xa lạ.
Tôi quay người, chạy vào phòng thu dọn hành lý.
Có lẽ vì đã giao dịch tình thân với trưởng trạm nên lòng tôi lúc này vô cùng bình tĩnh.
Tôi lục trong vali tìm kiếm những bằng khen và chứng chỉ có thể chứng minh giá trị của mình rồi thử đứng ở góc độ của một nhà đầu tư, đàm phán mình có lợi ích gì với họ.
Đồng thời tôi cũng suy nghĩ, nếu tôi khóc lóc kể khổ, có thể từ nhà giàu này mang đi bao nhiêu tiền.
Ba triệu? Năm triệu? Hay là chẳng được gì?
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không phải là Lâm Thiển Nhu, không thể làm nũng kể khổ như cô ta.
Cuộc sống đời trước của tôi chỉ giúp tôi trở thành một thương nhân, thẳng thắn thể hiện giá trị của mình.
Cuộc đời tôi từ lúc lưu lạc đã mất đi sự lựa chọn rồi.
Tôi sống mơ hồ như một đứa trẻ mồ côi, nắm bắt mọi khoảnh khắc để sinh tồn.
Ví dụ như bây giờ, tôi ôm một đống bằng khen từ tầng hai đi xuống, y hệt một thương nhân quảng cáo hàng hóa, đối diện bố mẹ Lâm nói:
“Con có vài bằng khen chứng minh thực lực của mình, bố mẹ có muốn xem chút không? Nếu chúng xuất hiện trên mạng xã hội, có lẽ bố mẹ sẽ được gọi là phụ huynh của ‘cô gái thiên tài’?”