Sủng ái cô vợ nhỏ. - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-01 12:05:52
Lượt xem: 31
Mỹ Nhân thẹn thùng đỏ mặt, dứt khoát quay qua đẩy mạnh người hắn một cái, sau đó ngồi dậy chạy xuống giường, đi đến chỗ công tắc bật đèn lên.
Ngụy Lôi vẫn nằm vững trên giường, giương mắt nhìn nàng, cười gian tà: "Chạy nhanh như vậy, xấu hổ sao?"
Nàng tức tối đi lại kế bên hắn, trong ánh mắt là lửa giận ngút trời. Nguyên một ngày hôm nay bao nhiêu chuyện mệt mỏi, bây giờ thể lực của nàng đã tiêu hao hết rồi, tên này còn quấy rầy giấc ngủ của nàng.
"Ngụy Lôi, anh nếu không ngủ thì cũng để cho người khác ngủ đi. Muốn chơi gái thì cứ nói thẳng, tôi đi thuê một cô vào đây chơi với anh, để yên cho tôi ngủ." Nàng nhìn hắn nói.
Ngụy Lôi sa sầm mặt, trong mắt có chút giễu cợt: "Tôi đúng là không ngủ được, nhưng cũng không phải người nào tôi cũng ngủ cùng, em đừng coi thường tôi như vậy."
Mỹ Nhân không thèm tranh cãi với hắn nữa. Nàng đứng đó nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt rõ ràng là không muốn dông dài, hắn phải lập tức rời khỏi giường nàng.
Ngụy Lôi biết nàng từ thiếu nữ hiền lành đã biến thành quỷ dạ xoa sát khí dày đặc, không muốn trêu chọc nữa. Hắn liền dùng sức ngồi dậy, bước xuống giường. Nhưng còn chưa đi qua được giường của mình đã đứng khựng lại, trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, cổ họng phát ra một tiếng rên nhẹ.
Mỹ Nhân thấy hắn đột ngột đứng lại như vậy, còn phát ra âm thanh kia thì hơi lo lắng, liền đi lại bên cạnh đỡ lấy cánh tay không bị bó bột của hắn, hỏi: "Anh không sao chứ, bị đau ở đâu hả?"
Ngụy Lôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ngẩng gương mặt vì khó chịu mà méo xệch lên nói: "Đỡ tôi về giường, hình như bị chuột rút rồi."
Nàng vội vàng đỡ hắn quay về giường, sau đó liền đ.ấ.m bóp chân cho hắn một lúc để hết cơn chuột rút. Xong xuôi đâu đó mới kéo chăn lên cho hắn, trước khi lại tắt đèn còn quan tâm hỏi: "Anh có khát nước không, hay là muốn đi vệ sinh?"
Hắn lắc đầu, mỉm cười nhìn nàng.
Mỹ Nhân lười suy đoán ý nghĩ của hắn, lập tức tắt đèn rồi leo lên giường mình.
Qua một lúc nàng vẫn chưa ngủ được, mà nàng cũng thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh trở người của Ngụy Lôi, xem ra hắn cũng giống nàng.
Một lúc lâu sau, nàng vẫn chưa ngủ, bên giường bên kia Ngụy Lôi đột nhiên lên tiếng: "Mỹ Nhân, xin lỗi em."
Mập
Nàng không hiểu hắn nói gì, im lặng không trả lời, nhưng không phải thờ ơ.
Dường như Ngụy Lôi nói lời vừa nãy cũng không phải đợi nàng đáp lại, ngay lập tức nói tiếp: "Lẽ ra tôi không nên lưu số của em là "tiểu sủng vật", hại em rơi vào chỗ nguy hiểm."
Mỹ Nhân hít thở đều đều, thì ra là nói chuyện đó. Nàng nhớ khi chiều Minh Phù đã nói Ngụy Lôi g.i.ế.c em gái của hắn, bây giờ hắn muốn nàng đền mạng, nguyên nhân chắc cũng vì ba chữ "tiểu sủng vật" kia mà ra cả.
Mỹ Nhân vẫn lặng thinh, trong lòng đột nhiên ấm áp, hắn còn biết xin lỗi nàng là được rồi. Nhưng thật ra cũng không cần thiết, hắn lúc nhìn thấy tên kia tát nàng một cái đã lao vào đ.ấ.m người ta không thương tiếc, xem như cũng là... trả thù cho nàng rồi.
Nàng trở người qua nhìn hắn, trong đêm đen chỉ nhìn thấy ánh sáng của bảng theo dõi điện tử, gương mặt của người đàn ông mờ mịt không rõ.
Mỹ Nhân nhỏ nhẹ khuyên hắn: "Lần sau đừng đánh người nữa, có thể bị truy tố."
Hắn không nghĩ nàng còn thức, nghe giọng nàng vừa nói thì giật b.ắ.n người, lắp bắp hỏi lại: "Sao em còn chưa ngủ?"
Nàng cười khúc khích, trả lời: "Không ngủ được, nghe anh nói xong càng tỉnh ngủ hơn nữa."
Ngụy Lôi xấu hổ đỏ mặt. Hắn chỉ muốn nói xin lỗi để trong lòng không thấy khó chịu, lại không nghĩ nàng còn thức. A, mặt mũi của hắn, hình tượng lạnh lùng của hắn, nếu để đám đàn em của mình nghe được chuyện này không chừng sẽ cười đến đứt ruột mà chết.
Mỹ Nhân nhớ lại câu chuyện kể của Ôn Ngự Thanh và Hồng Ngu, biết được trước khi trở thành một tên xã hội đen hắn cũng từng là một thanh niên sống có ích, lương thiện thì không khỏi tiếc nuối. Phải chi gia đình hắn không xảy ra chuyện thì hắn cũng không bước đến đường này, chung quy cũng là do số phận đưa đẩy.
Trước đây mỗi khi nhìn vào một đám thanh niên ất ơ trên phố nàng thường suy nghĩ rất phiến diện, cho rằng những thành phần như vậy đều là cặn bã làm ô uế xã hội, cần phải loại trừ. Hôm nay nàng mới thông suốt mà hiểu được, trước khi trở nên độc ác thì con người cũng từng lương thiện, không ai sinh ra lại là một kẻ nhẫn tâm m.á.u lạnh cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-ai-co-vo-nho/chuong-7.html.]
Nàng không dám khẳng định tư tưởng của mình là đúng, nhưng nàng biết Ngụy Lôi không hề cố gắng trở thành một tên xã hội đen, hắn chỉ là bất lực mà thôi.
Hai người cứ im lặng như vậy, cuối cùng thì hắn ngủ trước, nàng lại thức cả một đêm.
Sáng hôm sau soi mình trong gương, Mỹ Nhân suýt chút nữa không nhận ra bản thân. Hai mắt nàng thâm quầng như gấu trúc, gương mặt trắng bệch dọa người, hốc mắt trũng sâu, bên má còn hơi sưng, cứ như sau một đêm mà già đi năm, sáu tuổi vậy.
Nàng thay đồ, vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống canteen mua đồ ăn sáng, lúc đó Ngụy Lôi vẫn còn ngủ. Nàng xem chừng đi mua đồ ăn xong thì gọi hắn dậy cũng không muộn, nhưng đến lúc nàng trở lên phòng thì hắn đã dậy rồi, đang đi bộ từng bước trong phòng.
Thấy nàng bước vào hắn liền mỉm cười, chào nàng: "Chào buổi sáng."
Nàng gật đầu, cũng mỉm cười đáp: "Chào buổi sáng. Tôi có mua cho anh cháo thịt đây, mau lại ăn cho còn nóng."
Nàng đổ cháo ra bát cho hắn, còn mình thì ăn một cái bánh bao hấp. Ăn xong thì nàng đi rửa bát, gọt cho hắn một ít trái cây, cuối cùng mới dặn dò hắn cách gọi y tá và bác sĩ đến nếu trong người có khó chịu, cuối cùng rời đi.
Nàng vừa đi khỏi thì y tá đến thay băng cho hắn. Vừa hay hai người gặp nhau ở cửa, nàng liền mỉm cười chào buổi sáng.
Cô y tá nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, trong lòng thầm cảm thán trên đời cũng có người đẹp đến như vậy.
Y tá thay băng trên đầu và ở tay cho hắn, vừa làm vừa nói chuyện: "Anh thật may mắn, có một người bạn gái xinh đẹp như vậy, còn rất quan tâm anh nữa."
Ngụy Lôi nghe cô ấy vậy thì hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Bạn gái?"
Cô y tá nhướng mày nhìn hắn, xem bộ còn ngạc nhiên hơn: "Đúng a, cô gái vừa ra khỏi phòng anh không phải là bạn gái của anh sao? Chiều hôm qua lúc đưa anh vào bệnh viện cô ấy đứng trước cửa phòng cấp cứu khóc rất nhiều. Lúc ba cô ấy đến đã la mắng cô ấy, tôi còn nghe cô ấy nói là muốn ở lại chăm sóc cho anh, bị ba mình tát một cái ngã xuống đất. Thật hâm mộ tình cảm của hai người quá, giá như cũng có người yêu tôi đến mức đó." Cô y tá vừa nói vừa cảm thán không dứt lời, chẳng hề nhận ra sắc mặt của bệnh nhân nằm trên giường dần đen sì, khó coi.
Ngụy Lôi không ngờ cô lại bị ba mình tát, thảo nào vết thương trên mặt cô lại sưng to như vậy, tát đến ngã xuống đất luôn mà lại, đủ biết dùng lực lớn thế nào. Cô thậm chí lại còn nói là muốn ở lại chăm sóc cho anh, là não cô có vấn đề hay bị tát đến ngốc luôn rồi?
Mỹ Nhân đi bằng xe bus đến phòng tranh, giữa đường nhận được cuộc gọi của cậu mình. Bởi vì Minh Phù và đám đàn em của hắn làm rất nhiều chuyện dơ bẩn, cộng với chuyện bắt cóc uy h.i.ế.p lần này đủ để có thể lập án, mà Mỹ Nhân lại là nhân chứng quan trọng. Cậu của nàng hỏi nàng có thể đến cục cảnh sát để khai báo hồ sơ được không, nàng liền vui vẻ đồng ý.
Mỹ Nhân liền phải xuống xe băng qua đường để đón xe bus đến cục cảnh sát. Không ngờ một điều đi đến giữa chừng lại gặp người quen, Quách Kỳ.
Quách Kỳ nhìn như là công tử nhà giàu, lái xe audi mày đen, mặc áo thun và quần bò, đi giày bata cùng với bạn gái của mình đi ra từ một tiệm quần áo, chuẩn bị lên xe thì nhìn thấy Mỹ Nhân.
Nàng ban đầu định lảng đi như không nhìn thấy, cuối cùng vẫn bị anh ta gọi giật lại: "Mỹ Nhân."
Nàng đang đi cũng đứng lại giữa chừng, ngoảnh đầu nhìn anh ta.
Cô bạn gái của anh ta tên là Tuyết Cầm Sương. Thân hình đẫy đà quyến rũ, mặc chiếc áo thun trắng cổ chữ v, quần jean ngắn ôm sát vòng ba săn gọn, đi giày bata cùng kiểu với bạn trai mình, vẻ mặt chẳng có gì vui vẻ khi thấy nàng.
Tuyết Cầm Sương biết mình trước đây chỉ là thân phận kẻ thứ ba, nhưng được cái nhà giàu lại có ngoại hình bắt mắt nên mới tự tin như vậy, công khai hẹn hò với Quách Kỳ sau khi Mỹ Nhân và anh ta chia tay. Nếu nói cô ta có cái không tự tin với nàng thì chỉ có một, chính là gương mặt xinh đẹp kia của Mỹ Nhân.
Quách Kỳ nhìn dáng vẻ của Mỹ Nhân, sau khi nàng chia tay với anh ta, ra trường thì ngày càng thay đổi xinh đẹp hơn, gu ăn mặc cũng ngày một thời thượng, không còn là mấy bộ quần áo một màu chán ngắt kia nữa. So sánh nàng ở hiện tại với khi quen hắn chính là hai người hoàn toàn khác nhau.
Mỹ Nhân mỉm cười nhìn hắn: "Anh Quách, anh gọi tôi có chuyện gì sao?"
Hai chữ "anh Quách" kia hoàn toàn phủ bỏ quan hệ trước đây giữa hai người. Nếu như nàng vẫn là bộ dạng quê mùa như khi trước thì Quách Kỳ đã cười mỉa mai, sau đó châm chọc nàng. Nhưng bây giờ Mỹ Nhân là một tiên nữ hạ phàm, bộ dạng xinh đẹp, từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu, anh ta nhìn mà lại có chút hối hận.
Bởi vì Mỹ Nhân rớt đại học một lần nên rất coi trọng việc học. Khi nàng đậu được học viện mỹ thuật thì hoàn toàn chuyên chú cho việc đến lớp, mấy thứ như cách ăn mặc, quần áo tóc tai gì đó đều ném ra sau đầu, chính vì vậy khi đó mới có bộ dạng quê mùa làm cho Quách Kỳ chán ghét.