Sủng ái cô vợ nhỏ. - 7.2
Cập nhật lúc: 2024-11-01 12:06:01
Lượt xem: 28
Còn bây giờ đã là người đi làm rồi, chuyện ăn vận quyết định ấn tượng ban đầu với khách hàng, nàng đương nhiên phải chăm chút cho bản thân. Chỉ là nàng không ngờ chỉ thay đổi như vậy lại khiến cho Quách Kỳ hối hận.
Chỉ trong phút chốc trong đầu của họ Quách đã âm thầm so sánh bạn gái cũ của mình với bạn gái hiện tại. Một người gương mặt xinh đẹp, ăn mặc như tiên nữ, khí chất lạnh lùng cao quý, có việc làm thu nhập ổn định. Một người thì gương mặt chỉ ưa nhìn, dáng người nóng bỏng, nhà giàu nhưng mà lại rất đòi hỏi, còn thường xuyên đua đòi mua đồ hàng hiệu, chạy theo những thứ xu thế thời thượng gì đó.
Quách Kỳ chỉ mới ra trường, làm một nhân viên bình thường trong một công ty bình thường, hưởng một mức lương bình thường, sống một cuộc sống cũng bình thường như bao người khác. Anh ta đương nhiên không có đủ tiền để chiều theo mọi sở thích cao cấp của Tuyết Cầm Sương, lại thường xuyên bị cô ta mang ra so sánh với bạn trai của đám bạn tiểu thư của mình, tình cảm chớm nở lúc ban đầu đã sớm tiêu tan rồi.
Bây giờ nhìn thấy Mỹ Nhân đứng trước mặt mình, lại nhớ đến trước đây khi quen nhau nàng rất dễ tính, lễ tình nhân không có quà cũng không sao, ngày kỉ niệm cùng lắm là đi dạo rồi về nhà, thậm chí sinh nhật cũng chỉ cần mua một cái bánh nhỏ thì nàng đã vui vẻ mấy ngày sau đó.
Anh ta bây giờ vô cùng hối hận, giờ phút này lại muốn nối lại với nàng.
Quách Kỳ mỉm cười, nhìn nàng đầy trìu mến trả lời: "Lâu quá không gặp, muốn cùng em chào hỏi một cái thôi mà."
Nàng nhếch môi, trong lòng thầm phỉ nhổ vào cái nhìn đầy buồn nôn của hắn, lạnh lùng đáp: "Chào hỏi đã xong, vậy tôi đi được chưa?"
Quách Kỳ bị thái độ hời hợt của nàng làm cho hơi lúng túng, cũng may bên cạnh còn có Tuyết Cầm Sương, cô ta cũng đâu thể để bạn trai của mình mất mặt trước bạn gái cũ của anh ta, liền cười một cái sắc sảo, nói: "Chị Mỹ Nhân sao lại lạnh lùng như vậy, hai người dù sao cũng là người yêu cũ, dù chia tay rồi nhưng vẫn còn tình nghĩa chứ? Em biết chị không vừa mắt em và anh Kỳ nhưng cũng phải chừa cho mỗi người chút mặt mũi phải không?" Cô ta nói rồi choàng tay thân mật với Quách Kỳ, khiêu khích nhìn cô.
Mỹ Nhân cười khinh bỉ nhìn bọn họ, trong ánh mắt là sự chán ghét tột cùng. Nhưng nàng lại không muốn chừa cho ai chút mặt mũi đấy, làm gì nhau được chứ?
"Tôi đương nhiên là người rộng lượng, chút việc này sao có thể so đo tính toán với bạn trai cũ của mình được?" Nàng quay qua nhìn anh ta, cao giọng nói tiếp: "Ngay cả việc anh ta ăn vụng bên ngoài, ngủ với cô gái khác trong lúc quen tôi, chia tay thì đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi trước mặt mọi người cứ như người ngoại tình là tôi, mà tôi còn mỉm cười chào hỏi được cơ mà." Nàng lại đảo mắt nhìn cô ta: " Tuyết Cầm Sương, cô nói xem đi đâu tìm được một người đại lượng như tôi đây?"
Mọi người đi trên đường ban đầu để ý đến ba người là vì nhan sắc khó quên của Mỹ Nhân, sau lại bị lời nói của nàng thu hút, ai đi qua cũng ngoái lại nhìn.
Quách Kỳ và Tuyết Cầm Sương c.h.ế.t đứng tại chỗ, không ngờ những lời như vậy lại nói ra từ miệng của Mỹ Nhân. Trước đây nàng hiền như cục đất, chưa từng to tiếng hay khó chịu với ai, bây giờ lại trở nên đanh đá như vậy, đúng là thay đổi đến không ngờ được.
Quách Kỳ vội kéo tay Tuyết Cầm Sương ra, bước lên nắm lấy tay nàng, gương mặt đầy hối hận: "Mỹ Nhân, khi đó là anh sai, bây giờ anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh được không? Anh là bị Tuyết Cầm Sương quyến rũ, nhất thời hồ đồ nên mới đòi chia tay em, em cho anh xin lỗi."
Mỹ Nhân cảm giác tay của mình bị anh ta nắm lấy như có giòi bọ bò đến khắp người, ghê tởm vung tay ra, một lần nữa mở miệng: "Vậy sao, hối hận rồi, muốn quay lại với tôi sao? Tiếc là tôi không giống bạn gái của anh, chơi đồ mà người khác đã dùng qua." Nàng nói rồi nhìn bọn họ đầy khinh thường, dứt khoát rời đi, còn ở lại thêm một lúc nào nữa thì nàng phải đi lột da của mình ra để tẩy sạch bản thân mất.
Mọi người đứng quanh đó ngóng chuyện cũng đại khái hiểu được, trước khi đi đều bố thí cho đôi nam nữ những ánh mắt đầy khinh rẻ.
"Cứ tưởng là trai tài gái sắc, cuối cùng lại là cẩu nam nữ."
"Xinh đẹp như vậy mà lại giật bồ người khác, đúng là biết người biết mặt không biết lòng."
"..."
Tuyết Cầm Sương chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy. Cô ta lớn lên từ nhỏ trong sự chiều chuộng của ba mẹ, cuộc sống được người khác vây quanh tán dương không dứt, bây giờ chỉ vì một tên đàn ông mà bị mọi người coi thường.
Tuyết Cầm Sương bước tới đoạt chìa khóa xe trong tay Quách Kỳ, trước khi rời đi còn giáng một cái tát thật mạnh vào mặt anh ta, chanh chua nói: "Đồ đàn ông yêu bằng mắt sống bằng nửa thân dưới, hèn hạ cùng cực."
Cô ta nói rồi quay người bước lên xe, nổ máy chạy đi mất, không hề nhận ra mình đã tự dâng hiến bản thân cho một kẻ yêu bằng mắt sống bằng nửa thân dưới, hèn hạ cùng cực đó.
Quách Kỳ đứng đờ trên vỉa hè một lúc, nhận ra mọi người vẫn đang nhìn mình như một kẻ đầy thảm hại mới vội vàng chạy đi.
Mỹ Nhân đến cục cảnh sát thì gặp được cậu của mình. Vì vụ án lần này có liên quan đến cháu gái của mình nên Phương Cẩn Khiêm đích thân thẩm vấn phạm nhân, lúc nàng đến nơi thì được một đồng chí cảnh sát dẫn vào trong phòng thẩm vấn cách một lớp kính.
Minh Phù so với đêm hôm qua đầy hung hăng ngạo mạn thì bây giờ trầm tĩnh hơn nhiều. Tay và chân của hắn đều bị xích bằng còng tay, ngồi đối diện với Phương Cẩn Khiêm, sau lưng ông là một chiếc máy quay phim chĩa vào mặt của hắn ta.
Đèn phòng thẩm vấn màu trắng vô cùng chói, chiếu từ trên trần xuống, căn phòng lại không quá rộng, một màu đen xám, ở giữa kê một chiếc bàn hình chữ nhật và hai chiếc ghế tựa. Đây là hiệu ứng tâm lý đối với tù nhân, tạo cho họ cảm giác bị trói buộc và áp lực, trong lúc thẩm vấn sẽ khơi gợi bản chất sợ hãi của con người, làm họ có thể sẩy miệng trong vô thức mà nói ra.
Mỹ Nhân đứng bên ngoài cùng vài đồng chí cảnh sát khác. Đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt chứng kiến cảnh thẩm vấn phạm nhân, bởi vì quan hệ với cậu ruột mới được hưởng đặc quyền tốt thế này.
Phương Cẩn Khiêm sau khi nói chuyện với Minh Phù xong thì đi ra ngoài, một cảnh sát khác lập tức bước vào thay thế ông ấy.
Phương Cẩn Khiêm dẫn cháu gái mình đến phòng làm việc của mình, đưa cho nàng một tờ tường trình, nói cho nàng biết các quy định, sau đó yêu cầu nàng viết cẩn thận lại những gì mình đã làm, nghe, thấy hôm qua, chi tiết từng chút một.
Mỹ Nhân viết trong khoảng nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong. Nàng đưa giấy tường trình cho cậu mình, lại tiếp nhận việc lấy lời khai miệng thêm một lần nữa cũng hoàn tất.
Phương Cẩn Khiêm tiễn nàng ra đến cổng, trước khi nàng rời đi mới hỏi: "Con và ba mình xảy ra mâu thuẫn à?"
Mỹ Nhân không nghĩ cậu mình lại biết được chuyện này, cười cười trả lời: "Vâng ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-ai-co-vo-nho/7-2.html.]
"Con bé này, lúc này rồi mà còn cười được." Phương Cẩn Khiêm búng trán nàng.
Mập
"Nhưng mà cậu cũng phải nói cho con biết. Ngụy Lôi đó mặc dù cứu con nhưng trước đây cũng đã từng đi tù, phạm phải nhiều tội vặt, bản chất của cậu ta là gì con không thể biết được, vẫn nên cẩn thận." Phương Cẩn Khiêm dặn dò cháu gái mình. Dù sao đây cũng là con gái của người em gái mệnh bạc của ông, ông vẫn phải bảo vệ nó trong khả năng của mình. Chuyện hôm qua đã làm cho ông và cả ba cùng anh trai của nàng bị dọa sợ, ông thật không dám nghĩ nếu đội đặc nhiệm không kịp thời xông vào thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu như không phải Phương Đạt nói lại cho ông thì ông cũng không biết cháu gái mình xem vậy mà cũng rất khôn khéo. Nhờ người của đội đặc nhiệm bố trí lính b.ắ.n tỉa, sau đó mượn còi chuyên dụng của cảnh sát để làm điểm nhận biết, đến thời cơ mấu chốt liền ra hiệu cho mọi người xông vào cứu người.
Phương Cẩn Khiêm thầm cảm thán, không hổ danh là hậu duệ của một đại gia tộc có truyền thống làm cảnh sát và đặc vụ, rất có tố chất.
Mỹ Nhân tiếp nhận lời khuyên của cậu mình, sau đó lại bắt xe đi đến phòng tranh.
Bức tranh của nàng được bán với giá cao, chị Nguyễn khen không ngớt lời, giao cho nàng thêm hai đơn hàng nữa, nội trong tháng này phải hoàn thành, mấy bức tranh định kỳ kia của phòng có thể lùi lại vẽ sau.
Nàng làm việc đến khoảng hơn mười hai giờ liền phải chạy đi mua đồ ăn, trái cây và một số đồ dùng cá nhân cho nam rồi trở về bệnh viện.
Nàng đoán Ngụy Lôi có thể đã đói lắm rồi, không chừng một lát còn bị hắn châm chọc, kết quả vừa mở cửa vào phòng đã bị tiếng cười vang dội của một đám người làm cho giật mình.
Ôn Ngự Thanh ngồi trên ghế thấy nàng đánh rơi đồ, nhanh nhảu chạy lại giúp nàng nhặt lên, không quên nhoẻn miệng cười chào hỏi: "Chị dâu, chị đến rồi."
Cừ Lập và Hồng Ngu thấy nàng tay xách nách mang nhiều đồ cũng đi lại giúp đỡ, sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ Mỹ Nhân mới nhìn qua Ngụy Lôi đang nằm trên giường, thấy hắn nhìn mình cười tươi rói, tựa hồ là rất vui vẻ.
Đám người Cừ Lập đã mua bữa trưa cho Ngụy Lôi, còn đem cho hắn mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân, thành ra mấy thứ nàng mua đều trở thành dư thừa.
Mỹ Nhân cắn môi, vui vẻ ngồi xuống, dù sao cũng là tại nàng không hỏi trước cơ mà.
Ngụy Lôi sau khi nhìn thấy nàng đến thì mắt đã sáng như đèn pha ô tô, đám anh em chí cốt đều bị hắn trọng sắc khinh bạn, lập tức hạ lệnh tiễn khách.
Ôn Ngự Thanh lúc bị Cừ Lập và Hồng Ngu kéo ra cửa còn la oai oái vào trong phòng đầy phẫn uất: "Anh Lôi, anh đúng là quá đáng, có chị dâu là quên luôn anh em, biết vậy em không thèm mua đồ ăn cho anh."
Mỹ Nhân đỏ mặt trước câu nói của Ôn Ngự Thanh, ngượng ngùng không biết nên nói gì phản bác. Từ khi nàng nhận mình là bạn gái của hắn ta trước cửa phòng cấp cứu thì có cảm giác bản thân thật sự đã là người có bạn trai, thậm chí còn bị gọi là chị dâu. Cảm giác này nàng vẫn chưa làm quen được, nhưng nàng cũng hi vọng bản thân không bị ảo tưởng này đánh lừa, chỉ là đóng giả mà thôi, đợi đến khi hắn ta xuất viện liền kết thúc.
Sau khi trong phòng chỉ còn hai người rồi hắn mới không thèm để ý gì cả, nhìn thẳng vào nàng.
Mỹ Nhân cảm giác cả người nóng bừng, đảo mắt qua nhìn hắn. Bốn mắt chạm nhau, trong mắt nàng là sự ngượng nghịu, còn hắn lại là sự yêu thương.
Nàng còn tưởng bản thân bị hoa mắt, nhìn lại thì quả thực thấy ánh mắt của Ngụy Lôi rất ôn nhu.
Hắn im lặng một lúc lâu, chăm chú nhìn nàng đến mức Mỹ Nhân cảm thấy hơi khó chịu, nàng lên tiếng trước: "Trên mặt tôi dính gì sao, anh cứ nhìn hoài vậy?"
Ngụy Lôi vẫn lặng thinh. Đến khi nàng mất kiên nhẫn định đứng lên rời đi hắn mới nói: "Mỹ Nhân, về nhà đi, xin lỗi ba."
Nàng không hiểu ngước nhìn hắn, ý gì chứ?
Ngụy Lôi đón nhận ánh mắt của nàng, lần nữa lặp lại: "Về nhà, xin lỗi ba của em, cầu xin ông ấy tha thứ."
Nàng liền hiểu ra, hắn đã biết được chuyện ba ba từ mặt nàng rồi. Nhưng hắn làm sao mà biết, chuyện đó đối với hắn thì có liên can gì, cớ gì lại phải khuyên nàng như vậy?
Nàng không nói ra nhưng Ngụy Lôi hiểu được câu hỏi của nàng qua ánh mắt, hắn trầm tĩnh giảng giải cho nàng hiểu: "Gia đình là gốc rễ của con người, dù có gì xảy ra cũng đừng quay lưng với họ, vì gia đình thực sự sẽ không bao giờ bỏ mặc em. Đừng vì một người xa lạ mà chống đối người thân ruột thịt của mình, sau này em sẽ hối hận." Hắn nói rồi quay mặt đi, trong mắt lóe lên bi thương. Sau này nàng rồi sẽ hối hận, cũng giống như hắn vậy, mất đi rồi mới tiếc nuối.
Mỹ Nhân không hề muốn từ mặt với ba của mình, dù sao ông ấy và anh trai là hai người quan trọng nhất trên đời với nàng, nàng chỉ là muốn có thêm thời gian để cùng ông ấy đối mặt. Nàng biết bây giờ hai người đều đang trong thời gian nhạy cảm, hành động nóng vội sẽ xôi hỏng bỏng không.
Nhưng lời của Ngụy Lôi lại khiến nàng sửng sốt mất một lúc. Nàng nhớ đến câu chuyện Ôn Ngự Thanh và Hồng Ngu kể, hắn ta cũng là đi ra từ một gia đình tan vỡ, bị xã hội dùng hiện thực tàn khốc không ngừng rèn dũa, trở thành một người như hiện tại.
Cũng có những đêm hắn hối hận, vì sao lại không thể ngăn ba làm việc xấu, vì sao lại không thể khiến mẹ đừng đi ngoại tình, vì sao không phát hiện ra bệnh của chị gái sớm hơn? Khi rơi vào đau khổ, người tuyệt vọng nhất sẽ tự đổ lỗi cho bản thân, cho rằng chính mình là nguồn gốc của vấn đề.
Ngụy Lôi cũng từng chịu những nỗi đau như vậy dằn vặt, không ngừng tổn thương, không ngừng đau đớn, cuối cùng mới trưởng thành.
Mỹ Nhân lớn lên ở nơi rực rỡ ánh sáng, cuộc sống của nàng chưa từng chịu chút tổn thương to lớn nào. Nàng được định sẵn sẽ có cuộc sống hạnh phúc, tiền đồ như gấm, tương lai rộng mở. Còn hắn chỉ là một tên xã hội đen, trưởng thành từ dưới đáy xã hội, cả cuộc đời đến lúc này gần như đã bị chính mình vấy bẩn hết.
Lúc này hắn mới nhận ra, hắn thật sự rất tự ti, luôn cho rằng bản thân không xứng với nàng.
Mà hóa ra, hắn không xứng thật.
Vậy hắn có lý do gì để nàng vì một kẻ không xứng mà chống đối với gia đình mình chứ?