Sủng ái cô vợ nhỏ. - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:49:13
Lượt xem: 23
Mỹ Nhân đến trước cửa nhà của Ngụy Vãn khi trời vẫn còn tối mịch. Nàng nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ mới hơn bốn giờ sáng.
Tối hôm qua sau khi ba nàng lỡ miệng nói hớ ra chuyện hai năm trước giữa ông với Ngụy Lôi, hai người đã xảy ra một cuộc cãi vã. Ba Thẩm liên tục trách nàng ngu ngốc, nhẹ dạ cả tin, qua lại với một tên lưu manh từng đi tù vì tội g.i.ế.c người. Nàng lại trách ông ấy xen quá sâu vào chuyện cá nhân của mình, hai người nhất quyết không ai nhường ai, cãi đến mức hàng xóm gần nhà nàng phải chạy qua than phiền hai người mới thôi.
Ba Thẩm sau khi cùng nàng tranh cãi cũng lập tức rời đi, bắt xe trở về quê.
Còn Mỹ Nhân thì ở lại trong căn nhà trọ nhỏ hẹp của mình, trằn trọc suy nghĩ suốt đêm.
Mặc dù lúc cãi nhau ba nàng liên tục trách nàng và Ngụy Lôi nhưng lại chưa từng đề cập gì đến chuyện nàng và hắn từng ngủ cùng nhau, như vậy chứng tỏ hắn không hề nói chuyện đó với ba nàng, lại im lặng mà bỏ đi như vậy.
Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc hắn hà cớ gì lại làm như vậy? Nói ra chuyện nàng lả lơi quyến rũ hắn trước, để ba Thẩm từ mặt nàng, hắn như vậy liền có thể báo thù được chuyện bị ba nàng sỉ nhục rồi, vì sao không làm như vậy?
Mỹ Nhân ôm câu hỏi đó nghĩ nát cả óc, đến khi biết được bản thân đang làm gì thì nàng đã đứng trước cửa nhà của Ngụy Vãn rồi.
Từ cái ngày nàng đi đến dãy nhà trọ này lần thứ hai để tìm Ngụy Lôi thì sau đó, cứ cách dăm ngày vài bữa nàng lại đến đây thêm một lần, không ngoài dự đoán cùng Ngụy Vãn trở nên thân thiết.
Ngụy Vãn lớn hơn Ngụy Lôi hai tuổi, hiện tại đã lấy chồng và có hai đứa con trai sinh đôi. Chồng của Ngụy Vãn đi xuất khẩu lao động ở Nhật, hàng năm chỉ về thăm vợ con chừng nửa tháng là lại đi ngay. Suốt hai năm qua, số lần Mỹ Nhân gặp anh ta không quá hai lần. Ngụy Vãn thì xây dãy nhà trọ này, ở một mình chăm sóc cho hai đứa con, cứ mòn mỏi đợi chồng về nhà.
So với bộ dạng cao lớn có phần hung tợn của em trai mình thì Ngụy Vãn lại xinh đẹp và trông thánh thiện hơn rất nhiều, theo lời chị ấy nói với Mỹ Nhân là do di truyền đa số nét đẹp từ mẹ.
Ngụy Vãn thường ngày dậy vào khoảng sáu giờ, nấu bữa sáng rồi gọi hai đứa con trai dậy, cho chúng ăn sáng rồi đợi xe buýt của trường mầm non đến.
Mỹ Nhân nhìn đồng hồ tính nhẩm thời gian, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ Ngụy Vãn dậy, nàng lại không thể bất lịch sự đến mức gõ cửa nhà người ta vào khoảng thời gian này.
Nàng liền đi đến một băng ghế đá gần đó ngồi xuống, mở điện thoại soạn đơn xin nghỉ việc ba tháng gửi cho chị Nguyễn.
Thật ra trước đây nàng từng nghĩ đến chuyện đi đến thành phố A một lần, muốn nhìn thấy hắn, xem hắn nói đi lập nghiệp rốt cuộc là thật hay chỉ là nói suông. Nàng nghĩ bao nhiêu lần, cũng bấy nhiêu lần tự vỗ mặt mình mà nói thầm: "Đi làm chi, mày
và anh ta có quan hệ gì?"
Đúng vậy, không phải người yêu, cũng không được xem là bạn bè, nàng rốt cuộc vì sao muốn đi gặp hắn?
Bây giờ ngồi dưới cái thời tiết se lạnh của buổi sáng sớm, trước dãy nhà trọ hơn mười mấy phòng, vừa mở điện thoại lên Mỹ Nhân cuối cùng cũng tường tận ra: thật ra nàng là thích hắn, chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy người mình thương thôi.
Hai năm qua, nàng gặp không dưới mười người đàn ông đi xem mắt. Bất kể là người đó được chị dâu nàng ca ngợi đẹp trai ra sao, thành đạt thế nào, mỗi lần gặp mặt nàng đều âm thầm so sánh họ với Ngụy Lôi, cuối cùng tặc lưỡi tự cảm thán họ đều không đẹp bằng hắn.
Những lần nàng vô tình nghĩ đến hắn khi ở một mình, hay khi đi đến bar cùng nhóm bạn của mình, khi so sánh hắn với những người đàn ông khác, từng hành động nhỏ nhặt ấy đến tận hôm nay nàng mới biết lý do, hóa ra là vì yêu, vì yêu nên mới so sánh, vì yêu nên mới nhớ, vì yêu nên mới tức giận khi nghe ba Thẩm dùng những lời như vậy sỉ nhục hắn.
Mỹ Nhân xin nghỉ việc ba tháng, sau đó liền lên mạng tìm phòng khách sạn ở thành phố A.
Nàng hạ quyết tâm rồi, phải đi, dù kết quả có tệ hại thế nào thì nàng cũng muốn thử. Có thể sẽ không gặp được hắn, có thể sẽ nhìn thấy hắn cùng một cô gái khác ở bên nhau, nhưng dù thế nào nàng cũng bằng lòng cược một lần.
Ngụy Vãn dậy lúc hơn sáu giờ, chuẩn bị bữa sáng rồi gọi hai đứa con trai của mình dậy ăn cơm.
Mỹ Nhân ngồi bên ngoài nghe rõ mồn một tiếng la mắng của chị ấy với con của mình, nghe tiếng kêu ca của hai đứa nhóc không chịu đi học, tiếng khua bát đĩa, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nàng xấu hổ với Ngụy Vãn. Là vì lời của ba nàng mà Ngụy Lôi mới bỏ đi, hại chị ấy và em trai xa cách suốt hai năm nay.
Bởi vì nàng và Ngụy Vãn cũng xem như thân thiết với nhau nên nàng biết rõ, Ngụy Lôi suốt thời gian qua một cuộc điện thoại cũng không gọi về nhà, một tin tức của người quen đến thành phố A trở về cũng không thấy, đúng là như bốc hơi khỏi thế gian.
Ngụy Vãn vừa mở cửa nhà đã bắt gặp cảnh Mỹ Nhân ngồi co ro vì lạnh trên ghế đá. Sau khi giao hai đứa trẻ cho cô giáo của trường mầm non thì vội kéo nàng vào nhà, pha trà
gừng cho nàng uống ấm người.
Mỹ Nhân vì lúc quyết định thú nhận mọi chuyện với Ngụy Vãn đã suy nghĩ rất cẩu thả, ngay lập tức thay áo thun và quần jean, cầm theo ví tiền và điện thoại, không mặc áo khoác chạy như điên đến đây.
Bây giờ nàng đúng là vô cùng hối hận vì sự nông nỗi của mình, hít hà vì lạnh.
Ngụy Vãn pha xong trà gừng, đặt trước mặt nàng rồi cũng ngồi xuống đối diện, giọng trách mắng: "Em đến sao không gọi chị, ở ngoài đó lạnh như vậy lỡ bị cảm rồi
sao?"
Nàng khịt khịt cái mũi của mình, hơ tay trên hơi ấm bốc lên của ly trà gừng, nói bằng giọng mũi: "Em đến từ sớm, sợ làm phiền chị và hai nhóc."
Ngụy Vãn tặc lưỡi: "Phiền cái gì chứ? Hai đứa phiền toái kia hôm qua còn líu ríu hỏi
chị sao lâu quá không thấy em đến, muốn em dẫn chúng đi ăn kem."
Hai năm qua Mỹ Nhân thân thiết với Ngụy Vãn, với con của chị ấy đương nhiên cũng chiếm được thiện cảm của chúng. Hai đứa trẻ vô cùng quý nàng, có lúc nàng đến chơi sẽ đi theo đòi nàng chơi cùng chúng, hoặc là muốn nàng vẽ tranh cho chúng xem.
Mỹ Nhân cũng xem như hòa đồng với mọi người, đối với con nít cũng rất yêu thích, liền cùng chúng trở thành thân thiết như chị em.
Nàng nhoẻn miệng cười, trả lời: "Bao giờ rảnh em sẽ dẫn chúng đi ăn kem, giúp chị rảnh rỗi một ngày."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-ai-co-vo-nho/chuong-9.html.]
Ngụy Vãn cảm thán: "Vậy thì tốt."
Mỹ Nhân cầm ly trà gừng lên uống, quả nhiên cả người liền ấm áp hẳn lên. Ngụy Vãn lúc này lại lên tiếng hỏi nàng: "Mà em vì sao lại đến đây sớm như vậy, có chuyện gì
gấp lắm sao?"
Nàng nghe xong câu hỏi của Ngụy Vãn, không hiểu sao ly trà gừng trên tay hơi chao đảo, cuối cùng bị nàng xiêu vẹo làm cho va "kịch" xuống mặt bàn gỗ. Nàng ngẩng
đầu lên nhìn chị ấy, thấp giọng nói: "Đúng là có chuyện gấp."
Nàng xoay xoay ly nước trong tay, mím môi kể ra: "Hôm qua em và ba mới cãi nhau xong. Sau đó em biết được một chuyện, ba em vào ngày Ngụy Lôi xuất viện có đến gặp cậu ấy. Ông ấy nói nhiều lời không hay, em... em nghĩ anh ấy đã cảm thấy bị sỉ nhục nên mới xuất viện ngay trong ngày như vậy, bỏ đi đến thành phố A chắc... cũng
vì chuyện này." Nàng cụp đầu xuống, giọng lí nhí: "Chị Vãn, em xin lỗi."
Ngụy Vãn im lặng một lúc, không trả lời. Cô không nghĩ bản thân lại suy đoán tài tình như vậy, Ngụy Lôi thật sự là vì Mỹ Nhân nên mới nhất quyết đòi bỏ đi, nói là lập nghiệp.
Bởi vì cô và nàng trước đây đều có quan hệ hơi mập mờ, bạn không ra bạn, mà lấy danh nghĩa chị gái của người yêu cũng không đúng, hai người vì vậy chưa từng nhắc đến lý do vì sao Ngụy Lôi bỏ đi. Nhưng không phải vì vậy mà cô không tự suy đoán, em
trai mình đúng là vì thất tình nên mới nông nỗi như vậy, nói đi là đi liền hai năm trời.
Mỹ Nhân thấy Ngụy Vãn cứ im lặng không nói, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn sẽ bị người trước mặt chửi cho một trận, sau đó cầm chổi đuổi cô đi, nhưng kết quả không như dự đoán, Ngụy Vãn bật cười, giọng nói như đang đùa giỡn: "Thì ra là vậy, chị còn tưởng chuyện gì to tát lắm."
Mỹ Nhân ngẩng phắt đầu nhìn thái độ của chị ấy, không tin vào mắt mình.
Ngụy Vãn cười một hồi, cuối cùng cũng trả lời cho ánh mắt khó hiểu của cô: "Em không cần lo lắng chuyện chĩ sẽ trách em, chị cảm ơn em còn không hết cơ mà. Ngụy Lôi từ
nhỏ tính tình có hơi nóng vội, sau này gia đình xảy ra biến cố, chị lại mắc bệnh, nó đã cố gắng cưỡng chế bản thân trưởng thành như thế nào chị hiểu, bây giờ nó vì thất tình mà bỏ đi như vậy, chị nói thì em sẽ không tin nhưng chị
thật sự không trách em."
Ngụy Vãn nói rồi vươn tay về phía trước, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, cười nói: "Em không cần thấy có lỗi, hơn nữa người nói những lời khó nghe kia là ba của em,
chị không hồ đồ đến mức lại lấy em để trút giận. Hôm nay em đến tìm chị mà thú nhận thế này cũng khiến chị đủ hiểu rồi, cho nên đừng tự trách chính mình nữa."
Mỹ Nhân sững sờ nhìn chị ấy, nàng cảm giác người trước mặt sao lại hiền dịu đến mức có chút giả tạo. Sao có thể không trách nàng, rõ ràng nàng là người dưng nước lã, Ngụy Lôi mới là người thân ruột thịt duy nhất của chị ấy, mà chị ấy không nói hai lời đã tha thứ cho nàng?
Nàng cắn chặt môi mình đến trắng bệch, nói: "Em cảm ơn chị."
Ngụy Vãn mỉm cười: "Không cần, chị vốn đã xem em như bạn bè thân thiết, không thể để một thằng đàn ông xen vào tình bạn tốt đẹp của chúng ta."
Nàng thoáng bật cười, chị em đúng là giống nhau như đúc.
Nàng lấy hết can đảm một lần nữa, nói ra quyết định đi đến thành phố A của mình cho Ngụy Vãn nghe.
Lần này đến phiên chị ấy bất ngờ nhìn nàng, cả buổi vẫn cứng miệng không nói gì.
Mỹ Nhân cẩn thận thăm dò hỏi: "Chị, chị cảm thấy em làm vậy có ổn không?"
Ngụy Vãn nhìn nàng hỏi lại: "Nếu chị nói sai thì em có không đi không?"
"Không." Nàng đáp chắc nịch.
"Vậy thì em hỏi chị làm chi, em đã quyết định rồi cơ mà." Ngụy Vãn cười hiền dịu nói
với nàng.
Rời khỏi nhà của Ngụy Vãn, Mỹ Nhân còn cảm thấy trong lòng có cái gì đó không đúng. Cứ nhộn nhạo khó tả, lâng lâng như lên mây.
Nàng đặt xong vé xe và phòng khách sạn ở thành phố A, sau đó xếp một vali đồ, gọi điện nói với anh trai địa điểm mình sẽ đến rồi đi đến bến xe.
Bốn tiếng sau nàng cuối cùng cũng đặt chân xuống thành phố A.
Mập
Nơi này không giống thành phố mà nàng đang sống, ở đây mọi thứ đều động đúc nhộn nhịp hơn nhiều, là cả một rừng người chen chúc sinh sống.
Khách sạn Mỹ Nhân đặt ở trung tâm thành phố, đi từ bến xe đến đó khoảng hơn ba mươi phút. Lúc nàng đặt lưng lên giường đã hơn năm giờ chiều, cả người mỏi nhừ vì ngồi xe đường dài.
Nàng tắm rửa xong xuôi, đặt một bữa ăn rồi lên mạng tìm việc.
Bởi vì ở lại nơi này đến ba tháng, nàng lại xin nghỉ không lương ở phòng tranh, bản thân lại không giàu có đến mức rửng rưng ngồi không mà cũng có cơm ăn, chính vì vậy phải kiếm một công việc ngắn hạn.
Nàng đọc trên một trang báo điện tử, thấy có một trung tâm dạy thêm đang tuyển giáo viên dạy vẽ cho học sinh tiểu học ngoài giờ, cảm thấy công việc này cũng không tồi. Hơn nữa thời gian thử việc cũng không cần, trực tiếp làm việc lãnh lương theo tuần,
chỉ cần trước khi nghỉ báo trước nửa tháng là được.
Nàng bèn lưu thông tin của trung tâm dạy thêm đó lại, định bụng sáng ngày mai sẽ đến đó xin ứng tuyển, hi vọng sẽ không có quá nhiều người giống nàng.