SỦNG PHI TỰ MÌNH TU DƯỠNG - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:29:04
Lượt xem: 952
Đột nhiên, bên tai truyền đến âm thanh sột soạt.
Ta quay đầu nhìn sang.
Bóng cây xoay vòng, ánh trăng lộng lẫy, Nhiếp Chính Vương đang ép Hoàng đế vào tường.
Ta nheo mắt lại, phải một lúc lâu sau ta mới xác định được Nhiếp Chính Vương và Hoàng đế đang dùng miệng đánh nhau.
Ta sửng sốt: "...Cái này có thích hợp không?"
Nữ tử áo xanh giễu cợt: "Có gì không thích hợp? Nếu ngươi cảm thấy không thích hợp, chi bằng hai ta cũng hôn một cái?"
8.
Hoàng đế tới tìm ta, muốn nói nhưng lại thôi.
"Ái phi, sao ngươi thấy được?"
Sao ta thấy được?
Ta không có mắt nhìn à!
Ta đau khổ, ta phát điên, ta méo mó.
Ta vốn cho rằng Nhiếp Chính Vương dòm ngó sủng phi ta đây đã rất to gan.
Nào ngờ, hắn không chỉ to gan, hắn quả thực đã ăn phải gan hùm mật gấu rồi.
Người hắn dòm ngó chính là Hoàng đế!
Đêm qua sau khi mọi chuyện phát triển đến bước cuối, ta và Hoàng đế đã say đến bất tỉnh nhân sự, chính Nhiếp Chính Vương đã đưa bọn ta về hoàng cung.
Ta vốn đang suy nghĩ, tại sao hắn có thể không kiêng nể gì mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, còn dám thả hổ về rừng.
Mãi đến khi ta tỉnh dậy tại cung Tê Hà, vừa mở mắt đã nhìn thấy nữ tử áo xanh đang ngồi bên giường của ta.
Nàng không nói nhiều, chỉ đưa cho ta một viên thuốc độc, lạnh lùng mở miệng: “Chuyện đêm qua, ngươi biết nên giải thích thế nào chưa?”
Sau đó, nàng ở lại tẩm cung của ta với tư cách là "Cao thủ nuôi bò", lúc này đang ngồi ở cổng cung điện, quất cây roi trong tay một cái, mười mấy con bò trước mặt chậm rãi thay đổi đội hình.
Lúc thì xếp thành chữ "S", lúc lại xếp thành chữ "B".
Hoàng đế đối mặt với cảnh "SB" này, ngài lắp bắp nhìn ta. Tựa như một con cừu non đi lạc đang chờ ta chỉ dẫn.
Ta: “Bệ hạ, ngài có biết cái gì gọi là hôn gián tiếp không?”
Hoàng đế: "???"
“Người Nhiếp Chính Vương hôn là ngài, nhưng người hắn nghĩ đến chính là ta!”
Hoàng đế ngẩn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-phi-tu-minh-tu-duong/chuong-04.html.]
Một lúc lâu sau, ngài ấy mới vỗ ngực, như trút được gánh nặng: "Dọa c.h.ế.t trẫm rồi, suýt chút nữa trẫm còn tưởng rằng Lục Hoành thích trẫm đấy."
Không được, ngươi nhẹ lòng có phần quá dễ dàng rồi!
Hoàng đế đứng dậy, thay đổi vẻ uể oải suy sụp trước khi tới, tinh thần phấn chấn xông ra ngoài: “Hôm nay Lục Hoành đến Ngự thư phòng, trẫm bị doạ đến mức không dám gặp mặt hắn, giờ trẫm đi gặp hắn ngay đây!"
Nước mắt ta lưng tròng.
Bệ hạ, ngài đừng rời bỏ ta!
Một cây roi lặng lẽ quấn quanh mắt cá chân ta.
Ta rưng rưng tiễn biệt: "...Bệ hạ, thuận buồm xuôi gió nhé."
9.
Nữ tử mặc áo xanh cưỡi một con bò, ngạo mạn cúi đầu nhìn ta.
Ta: "Cái này không tốt lắm đâu..."
Nàng khịt mũi khinh thường: “Sao thế, trong cung không cho cưỡi bò à?”
Ta: “Cũng không hẳn là thế, có điều con bò này hình như chưa trưởng thành, ngươi làm vậy có tính là ngược đãi bò con không?”
Nàng: "…"
Ta tận tình khuyên bảo: "Tiểu Thanh à, ngươi vốn là giai nhân, sao lại làm trộm chứ? Ngươi đi theo Nhiếp Chính Vương không có tiền đồ..."
Sắc mặt của nàng chợt cau có: "Ông đây tên Tề Chiêu!"
Tề Chiêu? Nghe hơi quen tai.
Ta nhất thời không thể nhớ mình đã từng nghe qua nó ở đâu.
Lúc này, ở phía xa lờ mờ truyền đến âm thanh khác thường, tiếng vũ khí leng keng, xen lẫn vài tiếng "Hộ giá".
Những chi tiết ta đã lãng quên tối qua lại ùa về.
Ta nhìn về phía Tề Chiêu.
Tề Chiêu đang cưỡi bò, vẻ mặt có phần nghiêm trọng.
Ta rút cây trâm ngọc châu trên đầu ra, đ.â.m thật mạnh vào…mông con bò.
Con bò hoảng sợ, giơ móng guốc và bắt đầu nổi điên.
Ta nhân cơ hội đó chạy về phía Ngự thư phòng.
Chết tiệt! Nhiếp Chính Vương và Tề Chiêu này quả thực không phải kẻ tốt lành gì!