SỦNG PHI TỰ MÌNH TU DƯỠNG - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:29:28
Lượt xem: 690
10.
Khi ta đuổi đến, Ngự thư phòng vô cùng hỗn loạn.
Những tên mặc đồ đen đang đánh nhau với các thị vệ, Hoàng đế được hai thị vệ bảo vệ trong góc.
Ta quét mắt một vòng nhưng không trông thấy bóng dáng của Nhiếp Chính Vương đâu.
Trước khi viện binh đến, tình hình trận chiến trở nên căng thẳng, một tên mặc đồ đen vượt qua hướng của thị vệ, giương đoản kiếm đ.â.m về phía Hoàng đế.
Ta cắn răng, nhặt cây cung treo bên cạnh lên.
Một mũi tên rời khỏi dây cung, đ.â.m vào chính giữa lồng n.g.ự.c tên mặc đồ đen.
Đúng lúc này, Tề Chiêu đuổi theo tới cách sau ta chỉ vài bước, sắc mặt u ám, chạy thẳng về phía Hoàng đế.
Ta b.ắ.n mũi tên cuối cùng, động tác của Tề Chiêu nhanh nhẹn tránh được.
Ta thừa cơ rút cây trâm ngọc châu cuối cùng trên đầu ra và dùng hết sức ném về hướng Tề Chiêu.
Lần này trúng ngay mục tiêu, Tề Chiêu ngoảnh đầu nhìn ta với vẻ khó tin.
Ta oai phong lẫm liệt, xem cái c.h.ế.t tựa lông hồng.
"Thần thiếp muốn tố giác Nhiếp Chính Vương mua chuộc thích khách, tội ác tày trời!"
"Cung nữ nuôi bò này cũng chính là người của Nhiếp Chính Vương, nàng còn cho ta uống thuốc độc!"
"Hừ, phiền nhất chính là mấy kẻ ra vẻ như các người, có thuốc độc khá lắm!"
"Bệ hạ, ngài nhất định phải nhớ rằng ta vì ngài mà chết! Sau khi ta c.h.ế.t phải làm lễ tang hoành tráng, ngày lễ hoặc ngày Tết nhớ đốt một ít tiền giấy cho ta, đốt thêm mấy người giấy để hầu hạ ta, nhớ chọn mấy cái đẹp mắt chút nhé."
Ta dặn dò hậu sự một mạch xong.
Sắc mặt Hoàng đế hơi phức tạp: "Mặc dù Lục Hoành rất đáng ghét, nhưng trẫm cảm thấy hắn không thể làm ra chuyện như vậy..."
Ta giận vì ngài ấy không dám tranh đấu: “Bệ hạ, ngài đừng tin hắn!”
Ngay cả cưỡng hôn ngài mà hắn cũng dám làm, còn có gì hắn không làm được chứ!
Ta lập luận dựa trên lý lẽ: “Ngày nào ngài cũng phải bàn chính sự với Nhiếp Chính Vương tại Ngự thư phòng, sao hôm nay lại khéo như vậy, thích khách vừa đến, Nhiếp Chính Vương đã không thấy tăm hơi?”
Hoàng đế nhích sang bên cạnh vài bước, để lộ Nhiếp Chính Vương đang ngồi dựa trong góc, n.g.ự.c trúng một đao ở sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-phi-tu-minh-tu-duong/chuong-05.html.]
Hoàng đế: “Hắn đã đỡ thay trẫm một đao.”
Ta: “…Còn Tề Chiêu này nữa, chắc chắn nàng tới đây để g.i.ế.c ngài!”
Trên m.ô.n.g Tề Chiêu vẫn còn cắm cây trâm ngọc châu của ta, nhưng điều đó không ngăn được nàng g.i.ế.c c.h.ế.t thích khách cuối cùng chỉ bằng một đao, nhìn thấy ta, nàng cười lạnh một tiếng.
Ta giãy chết: “Vậy còn thuốc độc…”
11.
Thái y kiểm tra cặn thuốc độc mà Tề Chiêu đút cho ta ăn.
"Nương nương, đây là Thanh Tâm Tĩnh Khí Hoàn."
Ta: "…"
Tề Chiêu: "Ha ha."
Ta thẹn mày: “Ta bảo thái y khám m.ô.n.g cho ngươi nhé?”
Tề Chiêu nhướng mày: “Chẳng phải phiền nhất là loại người ra vẻ như ta sao?”
"Hu hu hu, ta sai rồi, thật xin lỗi!"
Tề Chiêu: “Nếu ngươi muốn xin lỗi, không chỉ có một mình ta đâu.”
Tề Chiêu thổi còi, một con bò con thong dong đi vào.
Nàng sờ đầu con bò, lặp lại lời ta vừa nói trước đó: “Trông nó vẫn chưa trưởng thành, mà ngươi cũng có thể xuống tay tàn nhẫn vậy sao?”
"Hu hu hu, xin lỗi mày nhé, bò ơi! Ta đúng là đáng c.h.ế.t mà!"
12.
Những lời đồn trên phố không phải là không có căn cứ.
Địa vị của Hoàng đế quả thực không ổn định, luôn có người muốn soán ngôi đoạt vị.
Có điều người muốn tạo phản không phải là Nhiếp Chính Vương.
Nhiều năm qua Nhiếp Chính Vương vẫn luôn âm thầm điều tra, nhưng chỉ tra ra được mấy kẻ tôm tép.
Tuy nhiên có thể chắc chắn rằng đối phương đã không thể kiềm chế nổi nữa, bằng không kẻ đó sẽ không phái thích khách ám sát Hoàng đế.