Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Là Một Nữ Đồ Tể - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-17 11:00:37
Lượt xem: 1,022

"Người cảm thấy không thoải mái, không phải là lỗi của người. Mà là do Tạ Hạc Đình đã từng hứa rằng đời này kiếp này chỉ có mình người là thê, nhưng hắn không làm được, mà cũng không thấy áy náy."

"Cùng chung sống mười năm, dù là khúc gỗ cũng phải ấm lên chứ? Huống chi là một người sống. Người nhìn ta xem, ngày ngày g.i.ế.c lợn, ta còn sinh tình với lợn. Chuyển nhà mới, ta còn cố tình tháo một gian chính ra để có chỗ g.i.ế.c lợn mỗi ngày."

Thôi phu nhân ôm chặt mình hơn.

"Người sống trên đời, làm sao tránh khỏi sai lầm? Ta thấy người được nuông chiều lớn lên, nếu Tạ Hạc Đình không chịu đựng được lỗi lầm của người, thì hãy tìm một người đàn ông khác không để người phạm lỗi, không đúng, là một người không để người có cơ hội phạm lỗi, để hắn phạm lỗi thay người."

"Người nhìn Tiểu Thảo mà xem, cái thói quen lăn lộn trong bùn không bỏ được, ta nên mắng nàng? Đánh nàng? Hay là ngày ngày lơ là nàng, để nàng cảm thấy khó chịu?"

"Người lại nhìn Diệu Nghi, trước đây ăn uống còn ít hơn mèo, bây giờ đến đây ăn còn nhiều hơn ta, chẳng lẽ vì nàng ăn nhiều mà ta phải nhìn nàng bằng ánh mắt không vừa lòng?"

Ta vung d.a.o mạnh xuống, chặt nát một khúc gỗ khô trên bờ.

Tay d.a.o của ta quả nhiên rất lợi hại.

Ta hài lòng, cười với Thôi phu nhân càng rạng rỡ.

Thôi phu nhân run rẩy.

"Vậy thì, bỏ đi thôi!"

Thôi phu nhân: "..."

Ta kéo nàng dậy, ra hiệu đi theo ta về nhà.

May mắn là trên đường không có gia đinh, cũng không có tiếng mèo kêu.

Ta hỏi: "Người tên là gì?"

Thôi phu nhân: "Thôi Tụng Vân."

Ta: "Người xem, từ nay ta sẽ gọi người là Thôi cô nương, Tụng cô nương, Vân cô nương, không gọi người là Thôi phu nhân nữa."

Thôi Tụng Vân cuối cùng cũng nở một nụ cười, đáp: "Được."

Không biết bao lâu sau, nàng nhẹ nhàng nói một câu: "Xin lỗi."

Chậc.

...

Khi về đến nhà, hai đứa nhỏ vẫn chưa ngủ, vừa nghe tiếng động, liền chạy ra ngoài.

"Mẫu thân!"

Ta mỗi đứa một cái cốc vào đầu: "Sao còn chưa ngủ?"

Tiểu Thảo bĩu môi, cười lấy lòng với ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-mot-nu-do-te/chuong-10.html.]

Diệu Nghi cúi đầu nhìn xuống đất, trông có chút ngượng ngùng.

Thôi Tụng Vân thì đứng do dự ngoài cửa, khóe mắt ươn ướt, nhưng lại không dám vào.

Gần quê lòng càng thêm ngại ngần, với tình mẹ con cũng không ngoại lệ.

Ta cười tươi nhìn Diệu Nghi: "Nhìn xem ai tới này? Còn không mau ra đón vào."

Diệu Nghi liếc mắt ra ngoài, cả người cứng đờ.

Ta thở dài, Thôi Tụng Vân hôm đó đã nói với Diệu Nghi nhiều lời nặng nề, sợ rằng trong lòng Diệu Nghi có vướng mắc, ta cũng không dám thúc giục.

Tiểu Thảo lại bước tới, nắm tay Diệu Nghi: "Mau đi thôi, tối nay ta đã nói gì với ngươi, ngươi quên rồi à?"

Diệu Nghi mím môi, khóe miệng hé ra một nụ cười, nàng gật đầu với Tiểu Thảo, rồi chạy nhỏ tới ôm chặt lấy Thôi Tụng Vân:

"Mẫu thân—"

Giọng nói mang theo ba phần ấm ức, bảy phần nhớ nhung, càng rõ ràng hơn trong gió.

Thôi Tụng Vân sững sờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, nàng mới giơ tay lên, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt:

"Con ngoan."

Ánh mắt ta dừng lại trên người Diệu Nghi và Tiểu Thảo, hai đứa này, sau lưng ta không biết thì thầm điều gì, chưa đầy một ngày, đã thân thiết như vậy.

Nhưng thế này cũng tốt, phải không?

Đêm đó, Diệu Nghi và Thôi Tụng Vân ngủ chung một phòng, còn ta và Tiểu Thảo ngủ ở phòng khác.

Ta hỏi Tiểu Thảo đã nói gì với Diệu Nghi.

Mắt Tiểu Thảo sáng rực, giơ giọng trả lời sau lưng ta: "Bí mật!"

...

Ta âm thầm đếm trong lòng: ba, hai, một.

Vừa đếm xong, Tiểu Thảo đã lăn tới, lắc lắc tay ta: "Mẫu thân, mẫu thân hỏi con bí mật gì nhanh lên!"

"Được rồi được rồi, bí mật gì?"

Tiểu Thảo hài lòng nằm xuống:

"Cũng không có gì, chỉ là nói với nàng vài suy đoán của con, rồi cho nàng xem chiếc khăn tay mà mẫu thân thêu cho nàng."

Ta xoa đầu nàng, đứa trẻ ngoan.

Loading...