Ta Là Một Nữ Đồ Tể - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-17 11:00:40
Lượt xem: 1,212
Sáng hôm sau, ta nấu món vằn thắn trứng muối cho mọi người.
Thịt lợn tươi và trứng muối được băm nhỏ bằng d.a.o sắc, trứng gà đánh tan, rắc muối, hạt tiêu, xì dầu, tôm khô, gừng và các gia vị khác, rồi rưới dầu nóng sôi lên, trộn đều.
Nồi nước sôi sùng sục, từng miếng vằn thắn mỏng như giấy, nước dùng đậm đà, cắn một miếng, tươi ngon mọng nước, không tanh cũng không dai.
Thôi Tụng Vân vừa nhìn thấy nhân đen xì, nhất quyết không ăn.
Sau đó Tiểu Thảo và Diệu Nghi nhìn nhau, một người dỗ Thôi Tụng Vân nói chuyện, một người lén lút vòng ra sau, nhân lúc nàng ta không chú ý, đút cho nàng ta một miếng.
Thôi Tụng Vân cắn một miếng nhỏ, ừm, ngon, rồi cắn thêm một miếng, lại thêm một miếng nữa.
Cho đến khi ăn hết sạch vằn thắn trong nồi, nàng ta vẫn còn thèm.
Tiểu Thảo và Diệu Nghi đứng bên cười trộm, Thôi Tụng Vân cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Ta không chút lưu tình mà vạch trần:
"Không sao, Tiểu Thảo và Diệu Nghi cũng vậy, lần đầu ăn trứng muối, cũng nhất quyết không ăn."
Khiến Tiểu Thảo và Diệu Nghi đều nhìn ta trách móc.
Tạ thừa tướng vì yêu thê, đêm qua không tìm thấy Thôi Tụng Vân, hôm nay lại đi từng nhà, từng nhà lục soát.
Ta hỏi Thôi Tụng Vân: "Người định làm gì?"
Thôi Tụng Vân ấp úng: "Ta... không biết..."
Ta nhíu mày, giọng cũng lớn hơn:
"Không biết?! Vậy mà hôm qua người vừa khóc vừa nhảy sông, lại còn gửi cả hai đứa con gái về cho ta, thế mà ngươi nói không biết?!"
"Chẳng lẽ người không thể hòa ly?"
Thôi Tụng Vân ngẩn ra: "…Hòa ly?"
"Phải, hòa ly."
Thôi Tụng Vân im lặng.
Khi ta nghĩ rằng nàng không nỡ rời xa Tạ thừa tướng hoặc vì lý do nào khác, thì Thôi Tụng Vân cuối cùng cũng lên tiếng:
"Chúc nương tử, thật lòng mà nói, ta chưa từng nghĩ tới việc hòa ly."
"Không phải vì không nỡ, cũng không phải không thể hòa ly. Chỉ là trong suy nghĩ của ta, chưa bao giờ có khái niệm hòa ly."
"Ta sinh ra trong gia tộc Thôi thị ở Thanh Hà, trong tộc chưa từng có tiền lệ hòa ly của nữ nhân, ta... thật sự có thể hòa ly sao?"
Thì ra là vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-mot-nu-do-te/chuong-11.html.]
Thôi Tụng Vân tự trói buộc mình, hay nói đúng hơn, là những quy tắc, khuôn khổ đã trói buộc nàng.
Nàng như một con tằm, tự nhả tơ làm kén, tự nhốt mình trong cái lồng, tự giam cầm chính mình cho đến chết.
Nhưng, dù tự giam cầm, vẫn có thể phá kén hóa bướm.
Việc hòa ly, sao lại không thể?
Ngay cả cha của Diệu Nghi đã chạy trốn mà không cần hòa ly.
Bà Trương sinh ra Cẩu Đản sau một đêm tình.
Phụ thân ta là một kẻ nát rượu, không tốt với ta và mẫu thân ta, nhưng mẫu thân ta vẫn có thể cầm d.a.o ép phụ thân phải hòa ly.
Như Thôi Tụng Vân, tiểu thư danh giá, gia tộc của nàng coi trọng danh dự nhất.
Nhưng Thôi Tụng Vân từ nhỏ đã được cha mẫu thân cưng chiều như bảo vật, danh dự làm sao có thể so với nàng?
Ta phân tích cho nàng từng chút một, còn kỹ hơn cả lóc xương lợn.
Cuối cùng, Thôi Tụng Vân quyết định hòa ly.
...
Ngày Tạ thừa tướng tìm đến là một ngày trời nắng ấm.
Phía sau hắn là mười mấy gia đinh và quan binh.
Còn bên cạnh Thôi Tụng Vân là ta, Tiểu Thảo, Diệu Nghi, và gia đinh của Thôi phủ.
Thôi Tụng Vân bình tĩnh nói ra yêu cầu của mình.
Tạ Hạc Đình tất nhiên không tin, hắn muốn tiến lên nắm tay Thôi Tụng Vân, nhưng nàng ta lại tránh đi.
Tạ Hạc Đình bối rối thu tay lại: "Nàng vẫn còn giận chuyện của Hồng Tú? Hay ta đã lơ là nàng mấy ngày qua?"
Thôi Tụng Vân suy nghĩ, gật đầu: "Tất cả."
Tạ Hạc Đình có chút tức giận, nhưng trước mặt bao nhiêu người, hắn cũng muốn giữ thể diện, đành nén giận nói: "Nếu ta không nạp Hồng Tú, người ta sẽ nghĩ sao về nàng, những lời đồn đại có thể đè c.h.ế.t nàng! "
"Thê tử của người khác ai giống như nàng? Lấy thê tử phải lấy người hiền đức, ta hối hận vì giờ mới hiểu!"
Thôi Tụng Vân nói: "Đúng vậy, nên chúng ta nên hòa ly đi."
Tạ Hạc Đình siết chặt lòng bàn tay, cuối cùng không thể chịu được mà hét lên: "Nàng ngay cả con cũng không sinh được, sao nàng dám đòi hòa ly với ta?!"
"Huống chi, nàng đã gả vào Tạ gia nhiều năm, ngay cả việc hầu hạ mẹ chồng cũng không làm tròn, sau này ai dám lấy nàng?!"
Thôi Tụng Vân mơ hồ nhìn Tạ Hạc Đình, có khoảnh khắc, nàng ta cảm thấy mình không còn nhận ra hắn nữa.