Ta Là Một Nữ Đồ Tể - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-17 11:00:22
Lượt xem: 1,081
Chẳng mấy chốc, Tạ Diệu Nghi ăn ngấu nghiến hết hai bát cơm.
Nàng nhận thấy ta đang nhìn mình, lập tức đặt đũa xuống, đôi má hơi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Ta thu ánh mắt về, lấy đôi đũa mới gắp thức ăn cho nàng:
"Đi từ kinh thành đến đây mất hai canh giờ, con lại đứng cả ngày, ăn thêm chút nữa không sao."
"Vả lại, không ăn hết ngày mai cũng phải đổ đi, thật lãng phí."
Tạ Diệu Nghi mắt đỏ hoe, một lúc sau, mới nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng."
Đúng là một đứa trẻ ngốc.
Ta bỗng nhớ Tiểu Thảo quá.
...
Tạ Diệu Nghi có nếp sinh hoạt rất đều đặn.
Khi ta ở hậu viện g.i.ế.c lợn, trời vừa mờ sáng, nàng đã thức dậy rồi.
Vì chúng ta không mấy thân thiết, nên chỉ có lúc ăn cơm mới nói được một hai câu.
Thường thì mỗi người ở một gian phòng, không ai quấy rầy ai.
— Mặc dù ta không hiểu, nàng suốt ngày ở trong phòng có gì đáng để mà ở mãi.
Nàng không dám nhìn ta g.i.ế.c lợn.
Tiếng lợn kêu thê lương khiến nàng sợ hãi.
Dẫu ta đã nói: "Nhà họ Chúc chúng ta rất giỏi g.i.ế.c lợn, tuyệt kỹ là một đao cắt cổ, đảm bảo lợn chỉ kêu một tiếng, c.h.ế.t ngay lập tức."
Nhưng Tạ Diệu Nghi vẫn không dám nhìn, mặt mũi tái mét.
Tiểu Thảo thì khác, Tiểu Thảo thậm chí còn đứng bên cạnh vỗ tay khích lệ ta.
Giờ nghĩ lại, Tiểu Thảo quả là người kỳ lạ.
Tạ Diệu Nghi rất gầy, trông như một con mèo bệnh tật gầy guộc.
Khi nói chuyện với người khác, giọng nàng luôn nhẹ nhàng, như gió thoảng qua mặt hồ xanh biếc, từng gợn, từng gợn xuân thủy.
Nhưng không sao, ta có kinh nghiệm nuôi lợn.
Chân giò đông lạnh, cá mềm xương, giăm bông, bánh ngọt hoa bách hợp, thịt anh đào hầm sơn dược, chim cút ướp rượu, đậu hũ hạnh nhân, nước sấu...
Chỉ cần túi tiền của ta còn đủ, ta sẽ không để bụng của ta và Tạ Diệu Nghi đói.
Chưa đầy nửa tháng, người Tạ Diệu Nghi đã thêm chút thịt, nhưng trên mặt vẫn không thấy rõ, cằm vẫn nhọn hoắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-mot-nu-do-te/chuong-3.html.]
Mỗi khi Vương đại nương đi qua nhà ta, bà ta lại hét toáng lên: "Lại thêm một Tiểu Thảo nữa à, gầy như vậy, làm sao giúp mẫu thân ngươi làm việc được! Ta nói thật, chi bằng để thịt cho nhà ta, để Dương Tổ giúp đỡ ngươi sau này!"
Mỗi khi như thế, Tạ Diệu Nghi lại cúi đầu, chăm chú nhìn đôi giày thêu của mình, như thể nàng đã phạm lỗi lầm gì.
Nhưng nàng có lỗi gì chứ?
Vốn là một thiên kim tiểu thư, đột nhiên bị thông báo rằng mình là con gái của một đồ tể, nàng còn chưa chê bai ta, thì làm sao ta có thể trách nàng không giúp ta làm việc?
Huống chi, ta chưa bao giờ bắt Tiểu Thảo làm việc.
Tiểu Thảo thích lăn lộn trong bùn, thích mắng người, ta đều không cấm cản.
Cả hai đứa, đều là thịt trong lòng ta.
Ta ôm lấy Tạ Diệu Nghi vào lòng.
Lần đầu tiên, ta ôm con gái ruột của mình.
"Con không cần để ý đến lời của bà ta, coi như bà ta... bà ta nói nhảm."
Ta vốn định nói "bà ta đánh rắm", nhưng sợ làm Tạ Diệu Nghi sợ, nên chuyển sang dùng từ ngữ văn nhã hơn.
Tạ Diệu Nghi có lẽ thực sự ấm ức, nước mắt to tròn thấm ướt cả áo ta.
Nàng nghẹn ngào hỏi: "Mẫu thân, con có phải rất vô dụng không?"
Ta thở dài: "Không phải."
Ta lại sững người: "Khoan đã, con gọi ta là gì?"
Tạ Diệu Nghi ngượng ngùng, nhẹ nhàng gọi: "Mẫu thân..."
Ta càng ôm chặt nàng hơn, nhưng trong lòng lại nhớ đến lần đầu tiên Tiểu Thảo gọi ta là mẫu thân.
Khi đó Tiểu Thảo yếu ớt, thỉnh thoảng lại sốt cao, khiến ta sợ đến mức cả đêm không dám ngủ.
Có lần, Tiểu Thảo sốt suốt ba ngày, đại phu đến cũng chỉ lắc đầu.
Ta ôm Tiểu Thảo khóc suốt một đêm, lo lắng đọc đi đọc lại bên tai nàng: "Tiểu Thảo, Tiểu Thảo mau khỏe lại, chờ con khỏe, mẫu thân sẽ cho con ăn thịt lợn mỗi ngày, ăn thật khỏe, không bao giờ bị bệnh nữa."
Có lẽ Tiểu Thảo đã bị ta làm phiền, hoặc có lẽ thần tiên thấy lòng ta thành tâm, sáng hôm sau, Tiểu Thảo đã khỏe lại.
Ta gần như vui mừng đến phát khóc.
Ngón tay nhỏ của Tiểu Thảo móc vào tay ta, đôi mắt to tròn như quả nho quay tròn, giọng nói ngọt ngào: "Mẫu thân..."
Ta chắc chắn đã nghe thấy.
Lòng ta mềm nhũn.
Giống như bây giờ vậy.